Nhà có chuyện vui khiến ông cụ Cố cũng thoải mái ra mặt.

Ông cụ vui vẻ sắp xếp, chuẩn bị cho buổi tiệc.

Ông hi vọng Khiết Thần sẽ đưa Hứa Tịnh Nhi về trong dáng vẻ đầy ân ái.

Kết quả, đợi dài cả cổ chỉ nhìn thấy mỗi Hứa Tịnh Nhi một mình tới khiến ông không khỏi thở dài.
Những người khác ở nhà họ Cố sớm đã có mặt, bọn họ ngồi chật cứng trong phòng khách.
Cố Tuyết, Cố Sương ngồi cạnh ông cụ Cố, gọi ông cụ hết sức ngọt ngào.
Sau khi Hứa Tịnh Nhi chào hỏi mọi người một lượt bèn nhìn ông cụ Cố bằng vẻ thất vọng.

Cô cúi mặt, khẽ siết nắm tay, lý nhí giải thích: “Thưa ông, Khiết Thần…anh ấy hơi bận, vì vậy hôm nay không về được.

Anh ấy bảo cháu xin lỗi ông ạ”.

Ông cụ Cố đương nhiên nhìn ra ngay cô đang đỡ lời cho Khiết Thần.

Thế nhưng ông cụ cũng không vạch trần, đang định đáp lại cho qua thì Cố Tuyết đã cướp lời.
“Anh Khiết Thần không bao giờ vì bận mà vắng mặt trong buổi tiệc gia đình.

Anh ấy không về chẳng phải là vì không nhận cô làm vợ, không muốn để cô có mặt ở đây sao? Sao cô vẫn còn về không biết ngại vậy?”
Cố Sương cũng chêm vào: “Chị, còn phải hỏi sao? Cô ta nổi tiếng là mặt dày mà.

Ba năm trước bò lên giường ép cưới, giờ vẫn còn là trò cười trong giới đấy.

Phàm là người có chút sĩ diện sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta như thế này đâu.

Cô ta thì sao? Dám to mồm đòi một tỷ tệ sinh lễ với ông, còn ép anh Khiết Thần phải cưới cô ta.

Em chỉ muốn nói đúng một câu thôi, đó là tiện nhân vô liêm sỉ vô địch thiên hạ!”
Những người khác dù không nói gì nhưng cũng nở nụ cười lạnh lùng đầy chế giễu.
Hứa Tịnh Nhi đã từng nghe rất nhiều lời nói khó nghe từ Khiết Thần, nên trình độ ăn nói như Cố Tuyết, Cố Sương đối với cô chẳng khác gì gãi ngứa.

Cô nhìn nụ cười trên khuôn mặt họ, cảm thấy sao cũng được.

Chỉ là cô cảm thấy mình đã khiến ông cụ Cố bị mất mặt.
Vì dù sao thì hôm nay ông cụ Cố cũng muốn khoe tấm chiếu mới là cô và Khiết Thần.
Ông cụ không muốn Hứa Tịnh Nhi phải chịu uất ức.

Vì chưa tới giờ cơm nên ông cụ suy nghĩ rồi nói với cô: “Tịnh Nhi, cháu ra ngoài sân, giúp ông cho đám cá koi ăn nhé”.
Từ sau khi con trai qua đời, ông cụ Cố bỗng trở nên tin phong thủ.

Thầy phong thủy nói rằng, ông cần đào một cái hồ trong sân, nuôi ít cá koi để có thể giữ bình an cho gia đình.
Hứa Tịnh Nhi hiểu dụng ý của ông bèn gật đầu, quay người rời đi.
Cố Tuyết và Cố Sương nhìn nhau.

Bọn họ lấy cớ đi vệ sinh nên cũng đứng dậy, cố tình giả vờ đi về phía nhà vệ sinh.

Đợi khi ông cụ không nhìn thấy nữa thì bọn họ đi thẳng tới hồ cá.
Tại tập đoàn Cố Thị.Đọc nhanh tại truyenapp.online
Người trợ lý nhìn đồng hồ.

Đã bảy rưỡi rồi.

Trước đó ông cụ Cố cũng gọi điện, nhắc nhở về buổi tiệc ngày hôm nay, công việc của buổi tối nay đều báo anh ta hủy giúp cậu chủ.
Tám giờ bắt đầu buổi tiệc, thế nhưng người trợ lí liếc nhìn Khiết Thần trong phòng làm việc thì thấy anh vẫn đang xem tài liệu, không hề có dấu hiệu gì là sẽ nghỉ ngơi.
Buổi tiệc lần này không giống với những lần trước.

Đây là buổi tiệc gia đình đầu tiên sau khi Cố tổng và Hứa Tịnh Nhi kết hôn.

Nếu Cố tổng không về nhà, để Tịnh Nhi một mình đối mắt với đám sói đói đó thì thật đáng sợ!
Thế nhưng nhắc tới Hứa Tịnh Nhi trước mặt Cố tổng thì cũng đáng sợ không kém…
Người trợ lý do dự tầm năm phút, cuối cùng đứng thẳng người, lấy hết dũng khí gõ cửa và bước vào.
Người trợ lý đứng trước bàn làm việc, nhìn Khiết Thần đang chăm chú xem tài liệu.

Anh ta hít một hơi thật sâu: “Cố tổng, buổi tiệc gia đình sắp bắt đầu rồi, có cần tôi chuẩn bị xe cho anh không?”
“Không cần!”
Có nghĩa là anh sẽ không đi sao?
Người trợ lý vò đầu, nhưng vẫn bổ sung thêm một câu: “Cố tổng, đây dù gì cũng là buổi đầu tiên ra mắt gia đình sau khi Cố tổng và thiếu phu nhân kết hôn.

Để cô ấy một mình ở đó không tốt mà!”
Cố tổng gập tài liệu, nhìn chăm chăm người trợ lý bằng vẻ lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play