Tả An quay sang, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt này của cô, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi đương nhiên không thể cho anh ta biết suy nghĩ trong lòng, vội vàng thu lại cảm xúc, làm bộ làm tịch day huyệt thái dương, ra vẻ mệt mỏi đáp: “Em hơi mệt, em muốn ra sô pha ngồi một lát”.

“Có cần anh đi cùng không?”, trong giọng nói của anh ta tỏ vẻ quan tâm.

“Không cần đâu, anh xem có nhiều khách khứa như vậy, anh là chủ nhân thì phải xã giao chứ, em qua đó ngồi một lát là được”.

Tả An suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Quả thực trong bữa tiệc hôm nay, anh ta cũng được coi như nửa chủ nhân. Anh ta chưa từng được nhà họ Tả công khai, nhờ bữa tiệc sinh nhật này mới coi như lộ diện trước mọi người.

Nhưng ông Tả vẫn chưa chính thức giới thiệu thân phận của anh ta, chờ đến khi anh ta lấy được ghế Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị, chính thức quản lý Cố Thị, thì mới để anh ta… nhận tổ quy tông.

Một tay Hứa Tịnh Nhi xách váy, nhìn như đang đi về phía sô pha, nhưng trên thực tế là đi vòng quanh hội trường để tìm người.

Không có Tả An ở bên cạnh, ánh mắt cô cũng bớt kiêng dè đi một chút.

Ông trời không tuyệt đường sống của con người, đúng lúc Hứa Tịnh Nhi sắp bỏ cuộc, thì khóe mắt liếc thấy bóng người mà cô muốn tìm. Bước chân cô khựng lại, khóe môi nở nụ cười.

Cô lặng lẽ tiến về phía bóng người đó.





Sau khi bữa tiệc kết thúc.

Tả An đưa Hứa Tịnh Nhi ra khỏi cửa khách sạn, Kiều Sở mở cửa hàng ghế sau, bàn tay Tả An theo thói quen che chắn trên đầu Hứa Tịnh Nhi. Sau khi cô ngồi vào xe, anh ta mới chui vào.

Xã giao một buổi tối vẫn khiến khuôn mặt Tả An có chút mệt mỏi.

Có lẽ Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn ngồi ở sô pha nghỉ ngơi, lúc này tinh thần vẫn tốt, hiếm khi thấy trong mắt cô tỏa ra một tia sáng như vậy.

Tả An nhìn dáng vẻ này của cô, dường như sự mệt mỏi cũng tan biến bớt.

Xe đến nhà họ Tả.

Tả An và Hứa Tịnh Nhi cùng vào nhà, lên tầng, trước tiên Tả An đi cùng Hứa Tịnh Nhi về phòng ngủ của cô.

Hứa Tịnh Nhi đặt tay lên tay nắm cửa, lông mày nhíu lại rồi giãn ra, quay đầu nhìn Tả An: “Bây giờ là 11 giờ 50 phút, em đã cùng anh tham gia bữa tiệc theo yêu cầu của anh, còn 10 phút nữa là kết thúc ngày hôm nay, có phải anh cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?”.

“Đúng vậy…”

Tả An khẽ cười: “Nếu đã đồng ý cho em thì anh sẽ không nuốt lời”.



Anh ta ngừng lại một chút, giơ tay lên, chỉ vào ban công ở cuối hành lang: “Qua đó đi”.

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười hài lòng: “Được”.

Tả An về phòng anh ta, khi anh ta cầm hợp đồng bước ra ngoài ban công, thì Hứa Tịnh Nhi đã ngồi xuống ghế, trên bàn có một cốc sữa nóng.

Anh ta nhíu mày, bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống.

“Đây là…”, Tả An nhìn cốc sữa.

Hứa Tịnh Nhi vươn tay, đẩy cốc sữa kia đến bên cạnh tay anh ta: “Cảm ơn anh đã giữ lời, cái này để anh giải rượu”.

Tả An đặt hợp đồng lên bàn, cẩn thận cầm cốc sữa kia lên, dường như hợp đồng còn không quan trọng bằng cốc sữa này.

“Cảm ơn em”, anh ta nói nghiêm túc.

Anh ta uống một ngụm, rồi đẩy hợp đồng tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi: “Em đọc đi, nếu không có vấn đề gì thì em hãy ký tên, một nửa cổ phần trong tay anh sẽ thuộc về em”.

Sau đó, anh ta còn mở nắp bút, cũng đặt bên cạnh tay Hứa Tịnh Nhi.

“Hy vọng sau này, chúng ta vẫn có thể… tiếp tục nắm tay nhau, tiếp tục đi cùng nhau”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play