Tim Tô Tử Thiến đập thình thịch.

Cô ta nhìn Cố Khiết Thần gian nan lật người dậy, một tay chống ở bên cạnh gò má cô ta, cơ thể anh cách thân người cô ta một khoảng trống, rủ mắt nhìn cô ta.
Ở bên cạnh Cố Khiết Thần ba năm, đây là lần đầu tiên cô ta cách anh gần như vậy.
Anh thật sự rất đẹp trai.

Mấy năm qua ở giới giải trí, cô ta đã gặp đủ kiểu đàn ông, bọn họ đều không bằng một nửa của anh, vả lại anh còn rất ưu tú, trên thương trường đánh đâu thắng đó, không ai có thể địch lại.
Một người đàn ông như vậy lại chỉ yêu một mình cô ta, bên cạnh chưa từng có người phụ nữ dư thừa nào khác, sao không khiến cô ta say đắm, không thể tự dứt ra được chứ?
Hai má cô ta không khỏi đỏ lên.

Có một câu nói rằng uống rượu không say mà người tự say.

Lúc nãy cô ta uống rượu vẫn không say, bây giờ chỉ nhìn anh như vậy thôi, cô ta cũng cảm thấy mình đã say mất rồi.
Cô ta vốn cũng không muốn dùng thủ đoạn này để có được anh, nhưng vừa rồi trên đường đến nhà vệ sinh, cô ta nhìn thấy Cố Khiết Thần và Từ Soái ở quầy bar nên vui vẻ đi qua, không ngờ lại nghe được lời Từ Soái nói.

Bây giờ cô ta mới biết con người đê tiện không biết xấu hổ Hứa Tịnh Nhi kia lại lợi dụng ông cụ Cố, ép Cố Khiết Thần cưới cô.

Chẳng trách Hứa Tịnh Nhi lại bình tĩnh khi nghe cô ta nhắc tới chuyện cầu hôn, còn diễu võ dương oai trước mặt cô ta như vậy.

Không chừng trong lòng Hứa Tịnh Nhi đang âm thầm giễu cợt cô ta.
Hứa Tịnh Nhi không từ thủ đoạn, mưu mô quỷ quyệt như vậy, Cố Khiết Thần còn bị buộc phải cưới cô ta, cho nên mới uống say ở hộp đêm.

Cô ta chưa bao giờ thấy Cố Khiết Thần có dáng vẻ này, anh là một người đàn ông xưa nay luôn nắm chắc mọi thứ trong tay, không biểu lộ vui buồn kia mà!
Cô ta đau lòng thay Cố Khiết Thần, cũng thêm hận Hứa Tịnh Nhi, cho nên cô ta không quan tâm được nhiều thế nữa.Cố tổng lại phát điên rồi!
Chỉ cần cô ta có con với Cố Khiết Thần, ông cụ Cố sẽ không chăm chăm tới Hứa Tịnh Nhi nữa.

Đến lúc đó, Hứa Tịnh Nhi sẽ bị nhà họ Cố đuổi ra ngoài, nữ chủ nhân của nhà họ Cố sẽ là cô ta!
Nghĩ như vậy, cô ta phấn chấn hẳn lên, dường như giấc mơ đẹp đang ở ngay trước mắt.

Tô Tử Thiến không kìm chế được cảm xúc nói: “Khiết Thần, em yêu anh!”.

Có lẽ do thuốc dần dần có tác dụng, trên trán Cố Khiết Thần phủ một lớp mồ hôi lấm tấm, đáy mắt càng lúc càng âm trầm, càng lúc càng sâu sắc.
Nhìn gương mặt tuấn tú của anh dần dần phóng đại trước mắt mình, Tô Tử Thiến không khỏi nở nụ cười, nhắm mắt lại, đợi nụ hôn của anh.
Thế nhưng, cô ta đợi một lúc lâu vẫn không có xúc cảm gì.

Cô ta nghi hoặc mở mắt ra, phát hiện gương mặt Cố Khiết Thần chỉ cách gương mặt cô ta 5cm nhưng lại dừng ở đó, không tiếp tục tiến thêm nữa.
Đôi mắt đen láy của anh cực kỳ u tối, mi mày nhíu chặt, giống như đang chiến đấu kịch liệt, lại giống như không có gì cả.
Tô Tử Thiến muốn nhìn rõ biểu cảm của anh hơn, Cố Khiết Thần lại túm lấy tay cô ta.

Chốc lát sau, anh túm tay cô ta đẩy xuống giường không hề thương xót.
Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, đi liền một mạch.

Tô Tử Thiến ngồi trên sàn nhà cứng rắn, sững cả người.
Sững sờ mất một phút, cô ta mới hoàn hồn lại, nhìn Cố Khiết Thần ở trên giường.

Anh thở hồng hộc, gương mặt tái nhợt, mồ hôi không ngừng chảy xuống thuận theo đường viền gò má anh.

Anh nóng đến mức xé phăng vài cúc áo sơ mi.
Cô ta biết thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play