Cô nhìn chằm chằm số điện thoại đó, ngón tay di chuyển đến nút gọi,
muốn bấm lại thôi. Lần lữa cả nửa tiếng đồng hồ, cô nặng nề thở ra một
hơi, ném điện thoại lên giường.
Thôi bỏ đi.
Cho dù người đầu tiên phát hiện ra cô có phải giống như trong suy
đoán của cô hay không, cô cũng không muốn đi tìm chân tướng nữa.
Hứa Tịnh Nhi kéo chăn lên, trùm qua đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hứa Tịnh Nhi cả đêm không mộng mị, ngủ một giấc ngon lành, tinh thần
tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Cô đến phòng tắm rửa mặt, xong xuôi ra
ngoài thấy ánh nắng ngoài trời hôm nay rất tốt, thế là thay một bộ quần
áo thoải mái, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, sau đó đi dạo.
Bữa sáng của khách sạn là tự phục vụ, có nhiều loại thức ăn, nhưng người đến ăn lại rất ít ỏi.
Cũng phải, khó có khi ra ngoài nghỉ mát, căn bản đều ngủ đến khi mặt
trời lên cao, ai lại vì bữa sáng mà dậy sớm chứ? Nếu không phải hôm qua
cô ngủ sớm, có lẽ bây giờ cũng không dậy nổi.
Hứa Tịnh Nhi bưng đĩa tùy ý dạo một vòng, thấy món mình thích thì gắp một ít cho vào đĩa. Sau đó nhìn thấy cháo trắng, cô lấy một cái bát
không, định cầm muôi múc, chợt ở một phía khác cũng có một bàn tay thò
sang định cầm muôi.
Động tác của hai người khựng lại, ngay sau đó ngước mắt nhìn người kia.
Kiều Sở thấy là Hứa Tịnh Nhi, cũng cười đáp: “Cô Hứa, chào buổi sáng”.
Sau đó anh ta rút tay lại, làm tư thế mời: “Cô lấy trước đi”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không khách sáo với anh ta, cầm muôi múc một bát
cháo, sau đó tiện thể giúp anh ta múc một bát, sau đó hỏi: “Anh đi một
mình sao? Có cần ghép bàn với tôi ăn chung không?”.
Kiều Sở lắc đầu: “Cô Hứa, tôi ăn xong rồi, cái này tôi định đóng gói
mang về cho anh Zoe, bây giờ anh ấy chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm”.
“Vậy à…”, Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Cấp trên đại nhân khỏe hơn chưa? Tôi còn đang định đợi lát nữa đi dạo xong sẽ lên thăm anh ấy”.
“Đã bớt sốt rồi, vết thương bị viêm cũng được ngăn ngừa rồi”.
Dừng một lúc, Kiều Sở nói: “Nhưng mà, lát nữa cô không cần đi thăm anh ấy đâu”.
“Vì sao?”.
“Anh Zoe có chút việc riêng cần xử lý, đã đặt vé máy bay trưa về rồi”.
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt.
Cố Khiết Thần và Tả Tư đi rồi, trợ lý Lâm đi theo, bây giờ cấp trên
đại nhân và Kiều Sở cũng sắp đi, vậy cô ở lại đây một mình có ý nghĩa
gì?
Hơn nữa, nếu Tả An có hành động gì, cô ở lại đây chẳng phải sẽ bỏ sót hay sao?
“Kiều Sở, mấy giờ các anh bay? Đưa tôi theo đi, tôi về cùng các anh”.
Lần này đến lượt Kiều Sở ngạc nhiên: “Cô cũng phải về sao? Cô… cũng có việc à?”.
Lúc nói mấy chữ cuối, rõ ràng giọng anh ta có vẻ thăm dò.
Hứa Tịnh Nhi không đỏ mặt, không hồi hộp, bình thản tự nhiên nói:
“Không phải tối hôm đó tôi bị thương mệt chết hay sao? Tôi không còn sức để chơi nữa, muốn về sớm nghỉ ngơi điều dưỡng, ra ngoài chơi cũng rất
tốn thể lực đấy!”.
Nhắc tới tối hôm đó, khí thế của Kiều Sở lập tức giảm đi: “Chuyện
này… tôi phải hỏi anh Zoe trước. Dù sao cũng là hành trình cá nhân, nếu
cô muốn đi cùng thì phải xem ý anh ấy”.
“Được, vậy tôi đợi tin tức của anh. Nếu cấp trên đại nhân cảm thấy
không tiện thì tôi tự đi”, Hứa Tịnh Nhi dứt khoát trả lời, sau đó thúc
giục: “Anh mau đi đi, đừng để anh Zoe đói bụng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT