Khi Hứa Tịnh Nhi gọi điện đến, Cố Khiết Thần đang họp, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, anh không hề để ý, cho đến khi nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình điện thoại, anh mới cầm điện thoại lên.

Đôi mắt đen láy nhìn vào cái tên đó, trong đầu hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp.

Anh đưa tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, dùng tay trượt một cái rồi nghe.


Khoảnh khoắc nghe thấy giọng nói của Cố Khiết Thần, cho dù Hứa Tịnh Nhi đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vẫn bất giác co rúm lại, thấp thoáng hiện vẻ rụt rè sợ hãi.

Nhưng… vừa rồi cô ngồi dựa vào sô pha, nhìn bầu trời từ từ tối lại, đầu óc cô hiện lên đều là những cảnh tượng nhẫn tâm mà Cố Khiết Thần đối với cô, rồi những cảnh tượng cưng chiều của Cố Khiết Thần dành cho Tô Tử Thiến, những cảnh tượng đó cứ như những thước phim quay chậm, khiến con tim cô đau đớn.

Bạn biết không?
Có rất nhiều lúc, con người đều mang nhiều hi vọng mới có thể cố gắng đi về phía trước, cô gả cho Cố Khiết Thần, không tính các nhân tố khác, chỉ riêng con tim cô thôi, cô vẫn còn ôm tia hi vọng nhỏ nhoi.

Cố Khiết Thần là mối tình đầu của cô, là người đàn ông đầu tiên mà cô thích, cũng có thể là người duy nhất trên đời này, cho dù là không cam tâm hay là cô nghĩ phải cố gắng thêm một lần, đều không dễ dàng để cô từ bỏ!
Nhưng cũng có một câu nói như thế này: hi vọng và si tình vọng tưởng, là hai thứ khác nhau!
Cô thì tưởng rằng bản thân vẫn có hi vọng, chứ không hề nghĩ đó chỉ là si tình vọng tưởng.

Vì cô mãi chưa lên tiếng, Cố Khiết Thần hình như đã không kiên nhẫn được nữa, giọng nói nặng nề hơn chút: “Nói đi!”.

Hứa Tịnh Nhi định thần lại, cắn nhẹ môi dưới, không cho phép bản thân do dự hay hối hận, cô nhanh chóng nói: “Cuối tuần này có tiệc gia đình, ông nội hi vọng chúng ta có thể về một chuyến”.


Khi giọng nói của cô truyền vào tai anh, đôi mắt anh từ từ trầm xuống.

Từ khi cô về nước đến giờ, chỉ gọi điện cho anh đúng hai lần, một lần là khi nhà họ Trương bị sụp đổ, và đây là lần thứ hai.

Đúng là không có chuyện gì thì sẽ không bao giờ gọi!
Cố Khiết Thần cười khẩy một tiếng, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung coi thường, anh nói với giọng không hề khách sáo: “Ông nội hi vọng? Hay là cô hi vọng? Hết lần này đến lần khác lôi ông nội ra, cô muốn làm gì hả?”.


Cho dù là đã đoán trước được câu trả lời, nhưng sắc mặt Hứa Tịnh Nhi vẫn tái nhợt luôn ngay sau đó!
Tay cô bất giác nắm chặt, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau chút nào, cô đã quên mất cô cũng từng là một cô gái vô cùng sợ đau…
Cô hít sâu một hơi, kiềm chế sự nghẹn ngào trong cổ họng, nói từng từ một những lời mà cô muốn nói: “Cố Khiết Thần, tôi biết anh rất ghét tôi, không muốn gặp tôi, tôi không hề muốn làm phiền anh, chỉ là… ông nội luôn hi vọng chúng ta có thể sống thật tốt với nhau, ông đã cao tuổi rồi mà vẫn phải lo lắng cho chúng ta, đây là chuyện mà hai chúng ta đều không muốn nhìn thấy, đúng không?”.

Cố Khiết Thần không nói gì.

Hứa Tịnh Nhi cũng không hi vọng anh trả lời cô, cô hít một hơi nữa, rồi nói tiếp: “Cho nên bữa tiệc gia đình lần này, tôi mong anh cùng tôi về, để ông nội có thể được vui vẻ, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, cho dù… cho dù anh và Tô Tử Thiến muốn ở bên nhau, tôi cũng có thể che giấu giúp anh…”.

Những câu nói cuối cùng kia, cô gần như là ép bản thân phải nói ra.

Bản thân cô cũng chưa từng nghĩ Hứa Tịnh Nhi cô lại có một ngày nói ra những câu như che giấu chuyện người đàn ông mà cô thích với người phụ nữ khác…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play