Tiêu Thuần tò mò nhướng mày: “Tịnh Nhi, sao cậu lại hỏi như vậy? Mình cảm thấy vẫn tốt mà, không nhìn ra có gì không ổn”.

Dừng một lúc, cô ấy lại cố tình nhớ lại: “Chiều nay mình còn gặp anh ấy kia mà, giống như bình thường, chỉ là… chỉ là gầy hơn một chút?”.

Gầy?

Nhắc tới từ này, trong đầu Hứa Tịnh Nhi bỗng nhớ lại, lúc trước cô và cấp trên đại nhân cùng về nước, vừa khéo gặp được anh ở cổng sân bay. Lúc đó, cô cũng cảm thấy anh gầy đi nhiều, cảm giác áo sơ mi ở trên người anh giống như rỗng không.

Tiêu Thuần thường xuyên gặp mặt Cố Khiết Thần cũng cảm thấy anh gầy, vậy thì chắc chắn anh thật sự đã gầy đi rất nhiều, chỉ là cô ấy không nhận ra tình trạng bệnh của Cố Khiết Thần. Nhưng cô lại tận mắt nhìn thấy vẻ mặt Cố Khiết Thần rất tệ, uống nhiều thuốc như vậy, còn ho dữ dội như vậy…

Cho nên, sức khỏe anh không thể nào bình thường được. Cách giải thích duy nhất là anh cố tình giữ trạng thái bình thường trước mặt người khác, không muốn để người khác nhìn ra sức khỏe anh có vấn đề.

Vậy thì, anh chỉ nhất thời bị cảm sốt, hay là… có bệnh gì khác không tốt?

Xưa nay Hứa Tịnh Nhi luôn là phái hành động, thay vì ở đây chơi trò đoán mò, chi bằng chủ động đi tìm câu trả lời.

Dù sao chỉ cần có một chút manh mối, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Tầm nhìn của cô dừng trên đống bia chất chồng trên bàn trà, cong môi cười, tiến sát lại gần Tiêu Thuần, nói: “Thuần Thuần, cậu muốn uống bia tiếp không?”.

Tiêu Thuần biết ngay trong lời nói của cô có ẩn ý: “Sao?”.

Hứa Tịnh Nhi dùng hai tay ôm cô ấy, cười hì hì: “Mình cũng muốn uống một chút, chúng ta… đổi nơi khác uống đi”.

“Cậu muốn đi đâu uống?”.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp chớp, Hứa Tịnh Nhi tiến đến bên cạnh Tiêu Thuần, nói từng chữ: “A-PUB”.

“…”.



Ngón tay Tiêu Thuần không khỏi bóp mũi cô, vờ tỏ ra chán ghét trừng cô: “Chỉ biết lợi dụng mình!”.

Hứa Tịnh Nhi không buông tha, cọ cọ vào cần cổ cô ấy, nhẹ giọng làm nũng: “Trước khi làm bạn tốt không phải là quan hệ lợi dụng lẫn nhau sao? Bây giờ cậu để mình lợi dụng một chút, sau này lúc cậu cần mình, lợi dụng mình thế nào cũng được!”.

“Chậc!”.

Tiêu Thuần không hề khách sáo đẩy cô ra, đứng dậy, mặt không cảm xúc đi vào phòng ngủ.

Nhưng một phút trôi qua, cô ấy lại đi ra, quần áo đã thay xong, thậm chí còn trang điểm, búng ngón tay với Hứa Tịnh Nhi: “Đi thôi!”.

“Mình biết ngay cậu sẽ không từ chối mình đâu mà!”.

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, sửa sang lại đầu tóc quần áo, khoác tay Tiêu Thuần, thân thiết đi ra ngoài.



Hai người vừa bước vào hộp đêm đã có nhân viên phục vụ đi thông báo cho Từ Soái.

Từ Soái đang vui vẻ chơi trò đoán số ngón tay với một người đẹp, người đẹp đã viết số điện thoại lên khăn giấy, chuẩn bị nhét vào tay anh ta. Anh ta bỗng đứng bật dậy, tờ giấy bay xuống đất, sắc mặt người đẹp lập tức trở nên khó coi.

Cô ta hậm hực nói: “Anh làm gì vậy!”.

Từ Soái đâu còn tâm trạng quan tâm đến cô ta, không nói một tiếng đã co chân chạy, lúc chạy còn vô tình đạp lên tờ giấy đó, tờ giấy trắng xuất hiện thêm dấu chân đen thui.

Người đẹp tức giận đỏ bừng mặt, tóm lấy nhân viên phục vụ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc là ai tới mà khiến cậu Từ hoảng đến như vậy?”.

Nhân viên phục vụ mếu mặt, không biết nên trả lời thế nào thì Tiêu Thuần đã đi tới. Cô ấy nhìn xuống người đẹp đó từ trên cao, lạnh lùng hỏi: “Từ Soái đâu rồi?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play