Ra khỏi thang máy, cô vẫn không dừng lại phút nào, cứ thế tiến thẳng về phía phòng họp.

Lúc cô chạy đến cửa phòng họp, đập vào mắt là một cảnh tượng hỗn loạn, các lãnh đạo cấp cao đứng đó, ngây người há miệng nhìn mấy người đang quấy rối bên trong.

Hứa Tịnh Nhi vội vàng chen vào trong, nhìn thấy em trai của mình là Hứa Triển Vọng đang nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn Cố Khiết Thần mặt không biểu cảm, tay siết chặt, dường như còn nghe cả tiếng xương kêu lên răng rắc.

Cố Tuyết đứng bên cạnh, kéo tay cậu, ngăn không cho cậu xông về phía Cố Khiết Thần.

Còn trợ lý Lâm đang đứng giữa hai người khuyên giải.

Rõ ràng là Hứa Triển Vọng lúc này vốn chẳng thể nghe lọt tai điều gì, nhất quyết muốn đánh Cố Khiết Thần, cậu hất mạnh Cố Tuyết ra, xông lên trước, gạt trợ lý Lâm ra, một tay nắm chặt cổ áo Cố Khiết Thần, tay còn lại đấm một cái vừa nhanh vừa mạnh vào mặt Cố Khiết Thần.

Động tác của Hứa Triển Vọng quá nhanh, lại đột ngột, nhanh đến mức trợ lý Lâm và Cố Tuyết không kịp ngăn lại, Hứa Tịnh Nhi định hét lên bảo cậu dừng tay, nhưng mới phát ra được một tiếng, thì nắm đấm đã hạ xuống rồi.

Vào lúc mọi người nghĩ Cố Khiết Thần sẽ ăn trọn cú đấm đó, thì một bóng dáng mảnh khảnh ở bên phải anh lao đến, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, chắn trước mặt Cố Khiết Thần.

Nắm đấm của Hứa Triển Vọng cứ thể giáng xuống mặt cô ta.

Đang trong cơn thịnh nộ, lửa giận khiến cậu không có chút lưu tình nào, cậu dùng toàn bộ sức mạnh, cho nên bóng dáng mảnh khánh hứng chịu một đấm này liền đau đầu chóng mặt, bước chân lảo đảo, đứng không vững mà ngã vào người Cố Khiết Thần.

Mọi người đều hoảng hốt.



Mặc dù không đánh vào người bọn họ, nhưng gần như ai cũng nghe thấy âm thanh mạnh mẽ mà cú đấm đó giáng xuống, rõ là muốn lấy mạng người ta mà…

Hứa Triển Vọng không ngờ đột nhiên lại có người xông đến đỡ cho Cố Khiết Thần, đánh nhầm người cậu cũng nhất thời bất động, nhân cơ hội đó, Hứa Tịnh Nhi và Cố Tuyết nhanh chân chạy tới kéo cậu ra xa Cố Khiết Thần một chút, tránh cậu lại tung nắm đấm.

Hứa Triển Vọng nhất thời không để ý đến Hứa Tịnh Nhi, mặt đầy vẻ không cam tâm, vừa giãy giụa vừa nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tuyết, cô bỏ tôi ra! Đừng xen vào chuyện của tôi!”.

Cố Tuyết lại một lần nữa bị đẩy mạnh ra, lần này suýt thì ngã, khó khăn lắm mới đứng vững.

Thấy thế, Hứa Tịnh Nhi cũng nổi giận, vỗ mạnh vào đầu cậu một cái: “Vậy đến chị cũng không quản nổi em nữa đúng không?”.

Nghe thấy gióng nói quen thuộc, Hứa Triển Vọng mới kinh ngạc, quay đầu nhìn sang cô, con ngươi lập tức thu nhỏ lại: “Chị… chị, sao chị lại ở đây?”.

Nói rồi, cậu chợt nghĩ ra điều gì, lại quay sang nhìn Cố Tuyết, tức tối nói: “Lại là cô! Tôi đã bảo cô đừng nói cho chị tôi biết rồi mà! Ai khiến cô đi lo việc bao đồng thế?”.

Hứa Tịnh Nhi nghe thấy vậy lại phát tiết.

Từ bé cô đã dạy cậu, đối xử với con gái phải nhẹ nhàng, hơn nữa, nếu như Cố Tuyết không gọi cô đến, thì cậu sẽ còn phá đến mức nào nữa?

“Em im miệng cho chị! Còn dám mắng Tiểu Tuyết! Không học hành cho tử tế, vừa về đã gây chuyện, em…”. Mặc dù Hứa Tịnh Nhi rất tức giận, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, có muốn dạy dỗ em trai cũng không phải chỗ, vẫn nên thu dọn tàn cục trước đã.

Cô hít một hơi sâu, hạ giọng nói: “Bây giờ ngậm miệng vào cho chị đã, ở yên đây, đừng gây chuyện nữa!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play