Hứa Tịnh Nhi không chần chừ chút nào, xoay người rời đi, chỉ là bước chân hơi loạng choạng.
Cô vào thang máy, bấm nút tầng một. Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi
hạ xuống. Đến tầng một, cô bước ra ngoài, bước chân vẫn có chút lâng
lâng, thậm chí lúc ra khỏi tòa chung cư, đứng ở lề đường chờ xe, cô còn
phải dựa vào đèn đường, dường như muốn mượn nó để đứng cho vững.
Khu chung cư cao cấp vốn dĩ đã ít xe taxi, lại thêm bây giờ đã là đêm khuya, nên càng chẳng thấy bóng dáng.
Hứa Tịnh Nhi chờ một lúc, hình như đã say đến mức không đứng nổi, đầu óc choáng váng, sau đó cả người trượt dần xuống theo cột đèn đường,
cuối cùng ngồi xổm dưới đất.
Khoảng năm phút sau, bỗng có một chiếc xe taxi lái vào, đúng lúc dừng trước mặt Hứa Tịnh Nhi.
Vị khách ngồi ở hàng ghế sau trả tiền xe, rồi xuống xe rời đi, nhưng
tài xế xe taxi vẫn chưa đi, nhìn Hứa Tịnh Nhi hỏi: “Cô gái, cô có đi xe
không?”.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn tài xế, gật đầu: “Có chứ”.
Cô chậm rãi đứng dậy, bước tới bên cạnh xe, sau đó chui vào trong. Cô đọc địa chỉ chung cư của Tiêu Thuần, tài xế đáp được rồi giẫm chân ga,
nhanh chóng lái đi.
Hứa Tịnh Nhi dựa vào lưng ghế, nhắm hờ mắt, nhìn như chợp mắt, nhưng
thực tế là đang đánh giá nội thất trong xe taxi. Thứ bắt mắt nhất chính
là mã QR rất to được treo ở sau ghế lái phụ.
Hứa Tịnh Nhi nhếch môi một cách kín đáo, sau đó thu hồi tầm mắt, nhắm mắt để chợp mắt thật.
…
Lúc cô về đến chung cư của Tiêu Thuần, cô ấy vẫn chưa về, cả căn hộ
rộng lớn yên tĩnh. Tuy bề ngoài Tiêu Thuần tùy tiện cẩu thả, cũng có
phong cách của nữ cường nhân, nhưng chung cư được trang hoàng rất dễ
thương đáng yêu, ngập tràn hơi thở thiếu nữ.
Hứa Tịnh Nhi ngồi trên sô pha màu hồng, có chút cảm khái.
Thuần Thuần quả thực chẳng thay đổi gì, còn cô đã thay đổi rất rất
nhiều. Trước kia cô còn tiểu thư hơn cả Thuần Thuần, nhưng cô ấy lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, thế nên nội tâm có thể giữ được chút trẻ con,
còn cô thì bị ép phải trưởng thành.
May là, trưởng thành cũng có mặt tốt của trưởng thành.
Hứa Tịnh Nhi gửi tin nhắn cho Tiêu Thuần trước, hỏi xem cô ấy có đưa
Từ Soái về nhà bình an hay không, dặn cô ấy lái xe buổi tối phải cẩn
thận, phía bên kia tạm thời không có hồi âm.
Cô đặt điện thoại xuống rồi lại lấy túi xách, lục lọi trong đó, tìm
được tờ một trăm tệ lấy được từ tay trợ lý Lâm. Cô giơ nó lên trước ánh
đèn trên đầu, quan sát thật kĩ.
Đây là chứng cứ trước đây cô nghi ngờ, nên đã giữ lại.
Lần trước cũng là vào nửa đêm, cô và Cố Khiết Thần đã quyết định sẽ
ly hôn, lúc từ bệnh viện đi ra, vừa khéo có một chiếc xe bị cô chặn lại, lái xe còn trùm kín mít như xác ướp, vô cùng khả nghi.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng hôm sau lúc trợ lý Lâm đến đón cô, cô nhìn bóng lưng anh ta mà cứ thấy quen quen.
Thế nên cô đã hỏi xin anh ta tờ một trăm tệ, nếu tài xế kỳ lạ kia
đúng là trợ lý Lâm, thì tờ một trăm tệ trong ví anh ta sẽ có xác suất
chính là tờ một trăm tệ mà cô đã trả cho anh ta.
May mà lúc cô rút tiền đều là tiền rất mới, cũng để trong ví một thời gian, có vết gấp làm ba, hơn nữa cô còn bất cẩn làm đổ một ít nước hoa
ra túi xách, nếu những điều này là đúng… thì cô có lý do để tin rằng,
trợ lý Lâm chính là tài xế kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT