Có lẽ bọn họ cũng vừa xuống máy bay, trong tay cũng kéo theo valy, đứng yên ở cổng không di chuyển nữa, có lẽ là đang đợi xe đến.

Cấp trên đại nhân cũng bảo tài xế đến đón, chỉ là xe vẫn chưa tới, chỉ đành đứng ở đây đợi.

Hứa Tịnh Nhi cũng không biết Cố Khiết Thần có nhìn thấy cô hay không, anh không nhìn về phía này, mà yên tĩnh, lạnh lùng đứng đó. Bọn họ đã hơn một tháng không gặp, hình như anh đã gầy đi nhiều.

Gương mặt càng lạnh lùng điềm tĩnh, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như trước, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Gió chiều lành lạnh vù vù thổi tới, quần áo trên người anh lộng gió, rỗng không… có thể thấy cơ thể anh đã gầy đi.

Hứa Tịnh Nhi cụp mắt xuống, sau đó dời tầm mắt đi.

Thật ra khoảng cách giữa bọn họ không xa, nhưng lúc này lại thật sự giống như cách một trời một vực, khiến hai người không thể đến gần nhau nữa.

Tả Tư cũng nhìn sang, thấy Hứa Tịnh Nhi thì hất cằm, cực kỳ giống chủ tịch bá đạo gọi cô một tiếng: “Cô hàng xóm, trùng hợp quá!”.

Cô đã không còn ở chung cư của cấp trên đại nhân nữa, cũng không còn là hàng xóm của Tả Tư, nhưng hình như cô ta đã quen gọi cô như vậy. Chỉ là Hứa Tịnh Nhi thật sự không thân với cô ta, trừ việc bị cô ta ăn chực một bữa cơm ra.

Nhưng cô ta đã gọi cô như vậy, cô lại không thể xem như không nghe thấy, chỉ đành ngước mắt lên nhìn cô ta, miễn cưỡng cười đáp lại.

Tầm nhìn của Tả Tư chậm rãi chuyển sang khuôn mặt của cấp trên đại nhân, cong khóe môi như cười như không, nháy mắt đã mất.

Cấp trên đại nhân thì luôn rủ mí mắt, vẫn là tư thế hòa nhã ấy, dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh ta, giống như tách biệt với đám đông.

Xe Cố Khiết Thần và cấp trên đại nhân lần lượt dừng ở trước mặt mỗi người bọn họ.



Trợ lý Lâm xuống khỏi xe, tiến lên định xách valy của Cố Khiết Thần và Tả Tư, khóe mắt liếc thấy Hứa Tịnh Nhi đứng ở bên kia thì ngạc nhiên trợn tròn mắt, lên tiếng theo thói quen: “Hứa…”.

Vừa mới nói một chữ, tựa hồ ý thức được tình huống không đúng, anh ta kịp thời dừng lại, sau đó nhanh chóng xách hai chiếc valy tới cốp sau xe.

Cố Khiết Thần và Tả Tư vào trong dãy ghế sau xe, trợ lý Lâm về lại ghế lái, khởi động xe, nhanh chóng rời đi.

Bên này, Kiều Sở cũng đã cho valy của cấp trên đại nhân và Hứa Tịnh Nhi vào cốp sau xe. Lúc Hứa Tịnh Nhi chui vào trong xe, cấp trên đại nhân còn lịch sự ân cần lấy tay chắn phía trên đầu cho cô, bảo vệ đầu cô.

Hứa Tịnh Nhi ngồi vào xe, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.

Xe lái ra đường phố.

Lượng xe đi ra ngoài quá đông, đường kẹt cứng, cho nên bọn họ vừa lái xe ra thì lại đi song song với xe của Cố Khiết Thần trên hai làn xe, sau đó cùng bị kẹt đứng, cứ vậy dừng lại.

Hứa Tịnh Nhi ngồi ở phía khác của xe, không nhìn Cố Khiết Thần. Cấp trên đại nhân nghiêng mặt qua, che bên phía đó lại, chợt lên tiếng: “Anh ta là chồng cũ của cô à?”.

Dù không nhắc tên, Hứa Tịnh Nhi cũng biết anh ta mà cấp trên đại nhân nói tới là Cố Khiết Thần.

Cấp trên đại nhân chưa bao giờ hỏi về chuyện riêng tư của cô, ngay cả trước kia cô mở lời mượn anh ta một tỷ, anh ta cũng không hỏi câu nào. Bây giờ đột nhiên lại hỏi, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nhưng chuyện này cũng không có gì phải tránh né, Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu: “Phải”.

Cấp trên đại nhân im lặng mấy giây, lại nói: “Cô còn tình cảm với anh ta sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play