Lúc này Cố Khiết Thần đăng ký Facebook, đăng một bài như vậy chẳng
phải là muốn ăn chửi hay sao? Với năng lực quan hệ công chúng của Tập
đoàn Cố Thị, nếu muốn giải quyết chuyện này thật ra cũng rất đơn giản.
Mua một nhóm người khống chế bình luận, bỏ tiền đẩy hot search… những chuyện này chỉ cần đập tiền vào là có thể giải quyết vấn đề.
Tập đoàn Cố Thị cũng không thiếu tiền, huống hồ, ém chuyện này xuống vài ngày, nhiệt độ giảm đi, chuyện này cũng sẽ qua đi.
Vì sao anh lại đứng ra lên tiếng ngay thời điểm đầu sóng ngọn gió?
Hơn nữa còn không phải biện minh giải thích gì đó cho mình, mà là thừa
nhận.
Nếu dùng tình cảm cá nhân để đánh giá hành động này của Cố Khiết
Thần, cách giải thích duy nhất mà cô nghĩ ra là, anh muốn dẫn tất cả lửa giận của dân mạng lên người anh, để lửa giận của bọn họ không thể lan
sang chuyện khác.
Chẳng hạn như Tập đoàn Cố Thị… Chẳng hạn như cô…
Cho nên, dù sự việc lên đến cao trào cũng không ai nhắc tới cô, lấy cô ra nói.
Đây có lẽ là cách xử lý mà Cố Khiết Thần đã nghĩ xong hết từ đầu, nên mới mượn lời của Tiêu Thuần bảo cô đừng nhúng tay vào việc này.
Xưa nay Cố Khiết Thần vô cùng khiêm tốn, xưa nay người khác đều khen
ngợi anh, bây giờ toàn là bình luận ác ý, bị người ta mắng chửi liên
miên…
Sau khi tắt Facebook, Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, bất giác đi tới giá
sách, rút cuốn truyện cổ tích của Cố Khiết Thần mà lúc trước cô đặt trên đó ra.
Cô dựa vào giá sách, tùy tiện lật vài trang.
Nội dung câu chuyện hoàn toàn khác với nội dung mà Cố Khiết Thần đã
kể, nhưng khi cô đọc từng dòng chữ trong sách, bên tai lại bất giác vang lên câu chuyện mà Cố Khiết Thần đã đọc bên tai cô.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, giấu đi sự tự giễu nồng đậm trong đáy mắt.
…
Thời gian một tuần chớp mắt đã trôi qua.
Tài xế lái xe đến sân bay, dừng lại, sau đó nhanh chóng chạy vòng ra
ghế sau, mở cửa xe. Chờ cấp trên đại nhân xuống khỏi xe, anh ta mới đến
cốp xe lấy hành lý, đi theo sau cấp trên đại nhân vào sân bay.
Gửi hành lý xong, tài xế cung kính giao vé máy bay đến tay cấp trên
đại nhân, nói: “Xem ra hôm nay anh chỉ có thể về nước một mình rồi”.
Cấp trên đại nhân lại nhếch môi cười, anh ta giơ tay lên xem đồng hồ, dặn dò: “Đến Starbucks mua cho tôi hai ly cà phê”.
Tài xế ngạc nhiên: “Hai ly sao?”.
“Ừ, hai ly”.
Ủa… một mình mà uống đến hai ly?
Dù tài xế không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu, quay người đi về phía quán Starbucks không xa.
Cấp trên đại nhân tùy ý dựa vào một cột trụ, hai tay đặt trong túi
quần, uể oải hạ mí mắt xuống, khóe môi hiện lên đường cong nhàn nhạt,
không nhìn ra là đang nghĩ gì.
Mười lăm phút sau, tài xế cầm theo hai ly cà phê quay lại, đưa cho anh ta, nói: “Anh Zoe, phải tới cổng kiểm tra an ninh rồi”.
“Không vội”.
Cấp trên đại nhân ngửa đầu uống một ngụm cà phê, lại nhìn đồng hồ, vẫn bộ dạng bình thản.
Anh ta không vào trong, tài xế cũng chỉ đành đứng bên cạnh đợi cùng
anh ta, dù không biết rốt cuộc cấp trên đại nhân đang đợi cái gì.
Dù sao một tuần nay Hứa Tịnh Nhi cũng không liên lạc với anh ta, nói
sẽ về nước cùng anh ta… Nếu anh ta đang đợi cô thì chẳng phải đợi uổng
công hay sao?
Nào ngờ, ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu tài xế, anh ta đã nhìn thấy cấp trên nhà mình nâng mí mắt lên, ánh mắt dịu dàng thường ngày
nhìn ra phía sau anh ta, đường cong nhàn nhạt nơi khóe môi cũng biến
thành nụ cười mỉm rõ rệt.
Tài xế theo bản năng nhìn ra sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT