Tả Tư xách đồ đạc vào phòng, đặt xuống, sau đó quay đầu nhìn Hứa Tịnh Nhi còn đứng ở cửa, thậm chí đổi khách thành chủ nói cô: “Cô hàng xóm, vào đây đi, cô đứng đó làm gì?”.

“…”.

Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi vẫn cất bước đi vào, đóng cửa lại.

Tả Tư nhìn vào đã không giống người biết nấu cơm, quả nhiên câu đầu tiên cô ta nói là: “Tôi không biết nấu, không thể giúp cô được rồi, nhưng đồ đạc tôi đã giúp cô mang tới phòng bếp”.

Nói xong, cô ta không còn gánh nặng nào nữa, đi dạo quanh trong nhà.

Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi cũng không hi vọng cô ta có thể làm gì. Thấy cô ta đứng trước bức tranh chữ, dường như rất thích thú quan sát, cô cũng không màng quan tâm.

Cô vào phòng khách thay áo ở nhà, sau đó mới đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu nướng.

Tả Tư thưởng thức bức tranh chữ trên tường, cho đến khi nhìn thấy chữ ký nhỏ ở dưới cùng bên phải, ánh mắt mới dần dần lạnh đi. Cô ta thu hồi ánh nhìn, lại xem sơ qua phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách mà hiện nay Hứa Tịnh Nhi đang ở.

Cô ta dựa vào cửa phòng khách, nhìn vào trong thêm vài lần, đáy mắt lại hiện lên nụ cười sâu xa ấy.

Hứa Tịnh Nhi làm ba món đơn giản, sau đó nấu cháo trắng. Động tác của cô nhanh nhẹn, nửa tiếng đồng hồ là làm xong, cô bưng thức ăn ra ngoài đặt lên bàn ăn.

Lúc này, Tả Tư đã ngồi trên ghế sofa, đang gọi điện thoại, ngữ điệu mạnh mẽ ra lệnh, phải đạt được yêu cầu của cô ta, nếu không thì thu dọn hành lý cút xéo.

Trong chớp mắt, Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy bóng lưng cô ta thật giống với bóng lưng của Cố Khiết Thần.

Giống như là cùng một kiểu người…

Phải chăng người vợ mà Cố Khiết Thần cần chính là người như vậy?



Cô đang ngơ ngẩn, Tả Tư ngửi thấy hương thơm bèn kết thúc cuộc gọi, lập tức đứng dậy. Nhìn những món ăn đơn giản hằng ngày, không nói được là cô ta vui hay không vui, mà nhiều hơn là vẻ ngạc nhiên.

Không biết là vì thấy cô không làm chín món ngon chiêu đãi cô ta, hay là vì ngày thường cô ta chưa từng được nhìn thấy món ăn đơn giản như vậy.

Nhưng cô ta cũng không nói gì, kéo ghế ngồi xuống, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé”.

Hứa Tịnh Nhi cũng chẳng muốn dây dưa với cô ta, chỉ muốn mau chóng ăn xong bữa cơm này, tiễn cô ta đi, từ nay đừng qua lại nữa là được.

Cô cởi tạp dề ra, đặt sang một bên, cũng kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Rõ ràng món ăn không hợp khẩu vị của cô chủ nhà họ Tả, nhưng có lẽ là từ nhỏ được dạy lễ nghi, nên cô ta không có bất cứ biểu cảm chán ghét nào, chỉ ăn mỗi món một chút mang tính tượng trưng, xem như ủng hộ mà thôi.

“Tôi ăn no rồi”.

Cô ta đặt đũa xuống, nhìn Hứa Tịnh Nhi, cười nói: “Có qua có lại, cô chiêu đãi tôi một bữa cơm, tôi nên đáp trả cô một món quà, đợi tôi một lát”.

Nói xong, cô ta đứng dậy, đi về phía cửa.

Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng cửa mở, nghe tiếng cô ta đi về nhà mình, sau đó lại có tiếng mở cửa, tiếng bước chân vội vã. Chưa tới một phút sau, cô ta đã quay lại, trong tay cầm một chai rượu vang.

Cô ta đặt chai rượu vang lên bàn, đẩy đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, mỉm cười nói: “Tôi vừa về nước, đây là rượu ngon người ta tặng tôi, bây giờ không còn ai bán. Tôi mượn hoa dâng Phật, tặng cô nếm thử, vị rất ngọt”.

Tả Tư cũng không ở lại thêm, nói xong thì vẫy tay với cô: “Cô hàng xóm, tôi về đây, ngủ ngon, mơ một giấc mơ đẹp”.

Hứa Tịnh Nhi không để tâm đến cô ta, ánh mắt dừng trên chai rượu vang. Chai rượu này quá quen thuộc, trong tủ rượu của Cố Khiết Thần có đầy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play