Chiếc taxi chưa chạy được bao xa, thì đã dừng lại ở trước cửa một trung tâm thương mại gần đó, xe của Cố Khiết Thần cũng dừng lại, anh nhìn Hứa Tịnh Nhi mở cửa xe, rồi đi vào bên trong.

Đã muộn rồi, các cửa hàng trong trung tâm thương mại gần như đã đóng cửa, giờ này cô còn vào đó làm gì?
Anh nhíu mày nghi hoặc, cuối cùng tắt máy, xuống xe, vội vàng theo sau.

Hứa Tịnh Nhi đi vào trung tâm thương mại, bước lên thang máy, Cố Khiết Thần đứng bên ngoài nhìn số tầng dần dần tăng lên, cuối cùng dừng lại ở tầng bảy, anh liền nhìn sang bảng chỉ dẫn ở bên cạnh, tầng bảy là rạp chiếu phim.

Đêm hôm thế này, cô không về nhà, mà đi xem phim một mình?
Hứa Tịnh Nhi biết đi xem phim một mình từ bao giờ vậy? Cô rất ghét một mình, nên xưa nay luôn gọi thêm bạn bè.

Trừ phi… cô có hẹn với ai?
Nghĩ vậy, ánh mắt Cố Khiết Thần tối sầm lại, anh đưa tay ấn nút thang máy, bước vào rồi bấm lên thẳng tầng bảy!

Mặc dù là đã tối muộn, nhưng hôm nay là thứ sáu, ngày mai không phải đi làm, nên người đi xem phim cũng không ít.

Hứa Tịnh Nhi đứng xếp hàng một lúc mới đến lượt cô mua vé, lúc nhân viên bán vé hỏi, cô chẳng cần nghĩ ngợi mà nói: “Bộ phim nào cảm động nhất?”.

Nhân viên trả lời: “Câu chuyện bi thương hơn cả bi thương”.

Chỉ nghe cái tên thôi, cũng đã đủ thấy bi thương rồi… Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Phim đó đi, một vé!”.

Dừng một lúc, cô lại bổ sung thêm một câu: “Cho tôi ngồi trong góc nhé”.

Nhân viên bán vé nhìn cô nghi hoặc, người ta mua vé đều chọn chỗ tầm nhìn đẹp, thế mà cô lại muốn ngồi trong góc…
Soát vé xong vào phòng chiếu, Hứa Tịnh Nhi tìm đến chỗ của mình ngồi xuống, ánh đèn xung quanh tối dần, màn hình bắt đầu phát bộ phim.

Hứa Tịnh Nhi mở to đôi mắt nhìn màn hình, nhưng chưa được vài giây, nước mắt đã lăn xuống.

Mở đầu bộ phim, tình tiết chưa có gì bi thương cả, nhưng nước mắt cô đã rơi xuống lã chã như những hạt ngọc trai.

Có một đôi tình nhân ngồi cạnh vị trí của cô, nghe thấy tiếng khóc thút thít, người con gái nhìn lên màn hình, rồi lại nhìn cô, khó hiểu quay sang người yêu nói: “Đoạn này rõ ràng là buồn cười mà, sao cô gái kia lại khóc thương tâm thế nhỉ?”.

Chàng trai cũng liếc một cái rồi nói: “Chắc là chạm vào nỗi đau của người ta thôi, con gái các em yêu nhiều thì đa sầu đa cảm! Thể loại phim này toàn lấy nước mắt của bọn em còn gì!”.

“Vớ vẩn, nói ai đa sầu đa cảm? Em thấy, chắc chắn là cô ấy có chuyện gì rồi!”.

“Được rồi, được rồi, em lo chuyện của người ta làm gì, mình xem phim của mình thôi”.

Cố Khiết Thần ngồi phía sau Hứa Tịnh Nhi mấy hàng, ánh mắt cứ dán chặt vào cô, trong rạp rất tối, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô, còn cả đôi vai cứ chốc chốc lại run lên.


Bộ phim kết thúc, lúc này đã là 12 giờ, Hứa Tịnh Nhi bước ra với đôi mắt sưng đỏ, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi xuống dưới đi về chung cư.

Bật đèn lên, căn chung cư trống hoác, ảm đạm.

Cô ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy chiếc gối, đầu ngả ra sau, người ngây ra đờ đẫn.

Bộ phim hôm nay cô chẳng xem được gì, bởi vì cô chỉ muốn tìm một nơi để khóc, cô kìm nén quá lâu rồi, kìm nén đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nhà họ Hứa hay chung cư, đều không thuộc về cô, cô không thể khóc, vì cô sợ bố mẹ nhìn thấy, hoặc là sợ Cố Khiết Thần nhìn thấy, ở bên ngoài, ít nhất cô sẽ không phải lo nhiều như vậy, có thể không cần giả vờ, khóc một cách sảng khoái.

Bỗng ngoài cửa phát ra âm thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play