Đợi cô nói xong, Kiều Sở mới nói: “Cô cần chỗ ở phải không? Được, tôi lập tức sắp xếp, ngày mai có thể dọn vào ở”.

“…”

Thôi được. Cô không thể nào xem nhẹ năng lực của cấp trên được. Không đúng, tài lực mới phải. Dù sao thì chỉ cần có tiền là muộn phiền nào cũng có thể giải quyết được hết.

Cô ở lại là vì công ty. Dù sao thì cô cũng sẽ không ở lâu, vì vậy cô cứ yên lòng chấp nhận những ý tốt từ cấp trên dành cho mình đi.

Cô nói bằng vẻ chân thành: “Vậy phiền anh rồi, thay tôi cảm ơn đại nhân nhé”.

“Đại nhân”, Kiều Sở cảm thấy khó hiểu.

Hứa Tịnh Nhi bình thường hay gọi sếp mình là đại nhân khi gửi mail nên thành quen. Cô bỗng cười khan, sửa lại: “Là sếp”.

Kiều Sở cũng mỉm cười: “Sau khi sắp xếp xong tôi sẽ gọi điện thoại cho cô nhé”.

“Ok, cảm ơn”.

Hứa Tịnh Nhi tắt máy và thở phào. Vấn đề chỗ ở về cơ bản đã được giải quyết. Ngày mai cô có thể rời đi được rồi. Điều đó đồng nghĩa với việc…từ nay cô sẽ bước ra khỏi thế giới của Khiết Thần.

Cô đã thu dọn xong đồ đạc. Còn ít đồ của Khiết Thần, cô cũng phải sửa soạn lại.

Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo, lấy ra từng hộp trang sức.



Đó là ba chiếc nhẫn Khiết Thần tặng cô.

Một chiếc khi kết hôn, lúc ở cục dân chính, ông nội ép anh tặng cô. Khi đó anh còn tức giận nói rằng “cô không xứng”.

Chiếc thứ hai là sau khi kết hôn về nhà họ Hứa, Khiết Thần tặng cô đeo như quà cưới. Đó là một chiếc nhẫn kịp cương cỡ lớn.

Chiếc thứ ba…là mẹ anh để lại cho anh, để sau này anh tặng cho vợ mình.

Bất luận là chiếc nào thì đến cuối cùng cũng không thuộc về cô.

Hứa Tịnh Nhi quay người đi lấy túi. Từ trong túi cô lấy ra ví tiền và lấy ra tấm thẻ màu đen.

Cô đặt tấm thẻ qua một bên. Đây cũng là tấm thẻ Khiết Thần tặng nên giờ không phải đồ của cô.

Còn gì nữa không nhỉ. Hình như…hết rồi.

Bởi vì Khiết Thần từng nói sẽ tổ chức cho cô một đám cưới nhưng chưa thực hiện được, nên những thứ trong tưởng tượng của cô như váy cưới, ảnh cưới, tuần trăng mật các thứ đều không có.

Đến cả ký ức…cũng ít cực kỳ.

Thực ra cũng không phải không có những ký ức ngọt ngào. Chỉ là lúc này nghĩ lại, cô cảm thấy thật châm biếm.



Hóa ra tất cả không phải là thích mà là trách nhiệm.

Đúng là ảo giác…

Hứa Tịnh Nhi ôm cái đầu đang đau râm ran của mình. Cô loạng choạng đi tới quầy rượu của phòng sách. Chỉ còn lại vài chai, cô lấy xuống hết.

Cô mở từng chai ra và uống.

Đang uống, thì cô bỗng nhớ ra vẫn còn việc phải làm. Thế là cô lấy điện thoại, mở zalo, tìm tài khoản của Khiết Thần. Cô định nói cho anh biết là ngày mai cô sẽ trả lại anh toàn bộ nhẫn, thẻ và cả chìa khóa của căn chung cư này, bảo anh cho người tới lấy.

Dù sao thì những thứ này quá quan trọng. Cô không thể gửi cho bên giao hàng được. Nhỡ làm mất thì sao cô đền nổi.

Thế nhưng cô lướt dọc zalo mà không tìm thấy anh. Tìm kiểu gì cũng không thấy. Khiết Thần đi đâu rồi? Sao không thấy anh nữa.

Hứa Tịnh Nhi không tin, rồi lại cẩn thận tìm một lượt.

Hình như…đúng là biến mất thật rồi.

Sao vậy?

Ồ, phải rồi, sáng nay cô đã xóa danh bạ của anh. Rồi sáng nay, bọn họ còn ly hôn nữa. Và cả…thiên kim tiểu thư trong lời đồn của anh cũng đã quay về…

Khiết Thần của cô, một lần nữa, lại biến mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play