“Đơn ly hôn cần phải được sửa”, nói xong, cô lại ngước nhìn Khiết Thần.
Khiết Thần vẫn vô cùng điềm nhiên, giọng điệu cũng thế: “Em muốn sửa như thế nào?”
“Trong đơn anh đề cập tới tiền bồi thường, toàn bộ em không lấy. Anh
giữ lại đi”, Hứa Tịnh Nhi không hề do dự, cô vô cùng kiên quyết.
“Cả số tiền một tỉ tệ em cần trả anh anh cũng viết vào. Giờ em không
thể trả hết trong một lần được nhưng mỗi tháng em sẽ chuyển một khoản
vào tài khoản của anh. Kiểu gì cũng có ngày trả hết”.
Người đàn ông khẽ chau mày. Không đợi anh nói, Hứa Tịnh Nhi nói tiếp: “Em biết đối với Cố tổng mà nói, một tỷ tệ không là gì. Nhưng đối với
em, nó rất quan trọng. Nếu anh thật sự muốn rõ ràng tất cả với em thì
đừng từ chối”.
Cô dừng lại, đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo: “Em không cần tiền của anh cũng là vì vậy”.
Chuyện tình này là do cô cam tâm tình nguyện bước vào. Kết quả, dù cô là người thua hay thắng thì cô cũng đều chấp nhận. Nếu đã không thể yêu nhau thì chia tay, nhưng đừng ai nợ ai hết.
Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi nhìn nhau một lúc. Có vẻ như anh đã hiểu ý cô nên không nói gì, chỉ gật đầu: “Tùy em”.
Một khi đã quyết định chia tay đúng là không nên giăng mắc gì nữa.
Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu, cố nén sự cay đắng trong lòng. Cô
tỏ ra lạnh lùng, tiếp tục nói: “Vậy đợi sau khi anh sửa xong đơn ly hôn
thì chúng ta hẹn gặp, cùng đi giải quyết”.
Khiết Thần liếc nhìn cô, đáp lại dứt khoát: “Sáng mai đi”.
Sáng mai sao…
Hứa Tịnh Nhi cũng không hi vọng gì nhiều, chỉ là cô không ngờ anh lại gấp như vậy.
Cũng phải, nếu nói về sự lạnh nhạt thì không ai bằng Khiết Thần.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, đáp lại: “Tùy anh”.
Nói xong, bọn họ không nói thêm gì nữa, cứ thế chìm trong im lặng.
Khoảng hơn một phút sau, người đàn ông lên tiếng: “Muộn lắm rồi, để anh
bảo trợ lý Lâm đưa em về”
“Không cần đâu”.
Hứa Tịnh Nhi từ chối rồi quay người bỏ đi.
Sau khi cô đi được một vài bước, giọng nói của Khiết Thần lại vang lên: “Hứa Tịnh Nhi, cảm ơn em”.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước, không hề quay đầu lại. Đôi mắt cô ánh lên vẻ
rối rắm, cho tới khi anh nói câu thứ hai: “Hơn một tháng qua, cảm ơn em
đã chăm sóc ông nội”.
Hứa Tịnh Nhi khẽ nuốt nước bọt.
Cô còn chưa nói thì Khiết Thần đã nói câu thứ ba: “Chỉ là sau này…không cần đến nữa”.
Sau này, cô không còn là người nhà họ Cố nữa. Ông cụ cố cũng không còn là ông của cô nữa, nên không cho cô đến đúng không?
Thực ra hôm nay cô cũng muốn nói lời tạm biệt với ông cụ, vậy nên cũng đâu cần anh phải nói ra.
Hứa Tịnh Nhi quay người lại, cười lạnh lùng: “Thứ nhất, em chăm sóc
ông vì ông cũng thương, cũng yêu em, không liên quan gì tới nhà họ Cố.
Thứ hai, anh yên tâm, không cần anh nhắc, em sẽ không bao giờ tới nữa”.
Cô lại nuốt nước bọt, nói ra câu cuối cùng: “Ngày mai chín giờ sáng, gặp nhau ở tòa”.
Khiết Thần đáp lại: “Được”
Hứa Tịnh Nhi cũng quay người bỏ đi khi anh chưa nói hết câu.
Cô chạy vào trong thang máy. Khi cánh cửa đóng lại thì cô cũng không chịu đựng thêm được nữa. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT