Cứ như có trực giác mách bảo, anh quay đầu lại,
mặc dù trời tối đen như mực, dù xung quanh bị bóng đêm bao trùm, anh vẫn có thể nhìn thấy cô đứng trên ban công, bóng dáng nhỏ bé đang tựa vào
lan can nhìn xuống.
Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn lén lút đưa mắt tiễn anh, không ngờ anh lại ngoái đầu lại, trái tim cô đập thình thịch.
Có phải vì cùng vương vấn, nên cảm nhận được không?
Vậy trong lòng Cố Khiết Thần cũng vấn vương sao?
Hứa Tịnh Nhi như cảm nhận được vị ngọt, vị ngọt ấy dần dần tụ họp
lại, rồi lan tỏa đến tứ chi xương cốt, cuối cùng, bờ mi cô không giấu
nổi ánh hào quang của hạnh phúc.
Cô giơ tay lên, tạo thành hình trái tim với người đàn ông dưới nhà, dù không biết anh có nhìn thấy hay không.
Cố Khiết Thần đứng yên đó, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm
một lúc mới quay người, nhanh chóng bước lên xe, chiếc xe vội vàng lăn
bánh.
Cứ như chỉ dừng thêm chút nữa, thì sẽ không thể đi nổi.
Chiếc xe biến mất trong màn đêm, Hứa Tịnh Nhi quay người trở về phòng, trở về giường, lăn qua lăn lại không thể ngủ được nữa.
Cố Khiết Thần mới đi có một lúc, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Cảm nhận được điều đó, Hứa Tịnh Nhi lại nghĩ bản thân quá kém cỏi,
tại sao lại giống như một cô gái đang yêu vậy chứ, rõ ràng hai người đã
kết hôn rồi mà.
Nhưng…
Có lẽ là vì đã từng mất đi, rồi cô và Cố Khiết Thần lại cùng nhau đi
đến ngày hôm nay, không chỉ không dễ dàng gì, mà cô còn có cảm giác
không chân thực, lúc nào cũng như đang đi bộ trên một lớp băng mỏng.
Chắc là vì đêm quá yên tĩnh, cô lại một thân một mình, nên mới bắt đầu nghĩ linh tinh.
Hứa Tịnh Nhi tự gõ vào đầu mình, nhắm mắt lại, cố ép bản thân đi vào giấc ngủ.
–
Chín giờ sáng, xe của Tiêu Thuần đã đỗ trước cửa tòa nhà.
Hứa Tịnh Nhi vừa nói chuyện điện thoại với cô ấy, vừa bỏ đồ bơi vào vali, sau đó kiểm tra xem mình có sót đồ gì không.
Tiêu Thuần nói: “Tịnh Nhi, cho dù có không mang đồ theo, thì đến đó thiếu đâu mua đấy, mình đây có thiếu tiền đâu~”.
Hứa Tịnh Nhi kéo khóa vali, rồi đeo chiếc ba lô nhỏ, một tay cầm điện thoại, một tay kéo theo vali đi xuống dưới nhà.
Tiêu Thuần đã đổi xe, trước đây chạy con xe màu đỏ, lần này đổi sang
một chiếc G63 màu đen, con gái lái loại xe lớn như thế này thực sự là
rất ngầu.
Hứa Tịnh Nhi mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong, sau đó ném vali ra ghế sau, thắt dây an toàn, cười nói: “Xuất phát!”.
Tiêu Thuần đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.
Hôm nay là cuối tuần, trên đường rất ít người đi làm, đường thông hè
thoáng, thời tiết cũng hiếm khi đẹp như vậy, nắng ngập tràn, trời xanh
mây trắng cao bất tận.
Hứa Tịnh Nhi mở loa, đài vang lên tiếng hát ngọt ngào của một nữ ca
sĩ, cô ấy hát bài “Một người như mùa hạ, một người giống mùa thu”.
Cô bất giác nhoẻn miệng cười, quay đầu sang nhìn Tiêu Thuần: “Thuần Thuần, cậu vẫn nghe bài này à?”.
Đây là bài hát bọn họ thích nghe nhất hồi đi học, có thể coi là bài hát tình bạn của họ, hồi đó cũng khá là hot.
Trong đó, câu hát mà bọn họ thích nhất là: Nếu không phải là cậu, mình sẽ không tin, tình bạn còn khăng khít hơn cả tình yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT