Trước mắt mọi người là sự si tình và thành toàn của Vân Nhu, dù còn
yêu Cố Khiết Thần, nhưng vì đã bỏ lỡ, nên cho dù trong lòng đau đớn đến
đâu cũng bằng lòng buông tay.
So ra mới thấy Hứa Tịnh Nhi chẳng khác nào người đàn bà độc ác, quả thực độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
Cố Khiết Thần hỏi một loạt như vậy, khiến luật sư Tiền thấy rất buồn
cười. Rốt cuộc cậu chủ mọt sách này đang làm gì vậy? Cứ hỏi mãi Vân Nhu
chuyện quá khứ của bọn họ, như vậy chẳng phải càng khẳng định Hứa Tịnh
Nhi vì đố kỵ với tình cảm tốt đẹp của bọn họ mà hành hung sao?
Quả nhiên là… vô dụng!
Vốn dĩ ông ta còn đánh giá cao anh vì anh là Cố Khiết Thần, mong đợi
được giao thủ với anh. Bây giờ xem ra, là ông ta đánh giá anh hơi cao
rồi. Ba hiệp? Một hiệp là xong rồi!
Chẳng có gì thú vị!
Ông ta không muốn lãng phí thời gian nữa, liền đứng dậy nói: “Kính
thưa quý tòa, nếu luật sư Cố không đưa ra được chứng cứ quan trọng nào,
thì đừng lãng phí thời gian của mọi người chứ?”.
Quan tòa nhìn về phía Cố Khiết Thần: “Luật sư Cố, mời cậu hỏi những câu hỏi có liên quan đến vụ án”.
Cố Khiết Thần mỉm cười: “Kính thưa quý tòa, tất cả những câu hỏi tôi
vừa hỏi đều có liên quan mật thiết đến vụ án. Sau đây xin hãy xem chứng
cứ tôi đưa ra”.
Anh gật đầu với trợ lý pháp luật tạm thời của mình, anh ta lập tức trình lên tư liệu đã được chỉnh lý xong.
Tư liệu được chiếu lên màn hình, tư liệu đầu tiên là một đoạn video
giám sát, thời gian chính là ngày Cố Khiết Thần tỏ tình với Vân Nhu theo lời cô ta nói.
Cố Khiết Thần giải thích: “Ngày hôm đó là ngày kỷ niệm của bố mẹ tôi, năm nào tôi cũng đến nhà hàng này để tưởng nhớ bố mẹ. Điều này thì Vân
Nhu nói đúng, nhưng không có chuyện tỏ tình, bởi vì sau khi bố mẹ tôi
qua đời, cho đến tận bây giờ, năm nào tôi cũng đến đó một mình. Nhưng
năm nay, tôi đã dẫn vợ tôi là Hứa Tịnh Nhi đến”.
“Xem video giám sát này có thể thấy rõ ràng, ngày Vân Nhu nói chỉ có
một mình tôi ra vào nơi này, còn Vân Nhu chỉ quanh quẩn ngoài cửa chứ
không vào trong. Cô ấy không vào trong thì tôi tỏ tình với cô ấy kiểu gì chứ?”.
Vân Nhu hơi tái mặt, rõ ràng nhà hàng kia không có camera, tại sao bỗng dưng lại có chứ?
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này, cô ta vội vàng
giải thích: “Thời gian đã qua lâu như vậy, em… là em nhớ nhầm, anh không tỏ tình với em ở trong nhà hàng mà ra ngoài mới tỏ tình”.
Dường như Cố Khiết Thần đã đoán được cô ta sẽ nói như vậy, mắt anh
lóe lên vẻ giễu cợt, nhưng không chất vấn cô ta mà nói tiếp: “Còn việc
Vân Nhu nói là lúc cô ấy rời đi, tôi khổ sở níu kéo thì cũng không có.
Ngày cô ấy quyết định rời đi đã đến tìm tôi, nói với tôi là muốn ra nước ngoài theo đuổi giấc mơ dương cầm. Lúc đó, tôi đang nhớ bố mẹ tôi, tôi
nhìn bức ảnh của bố mẹ tôi chứ không nhìn cô ấy. Cô ấy đứng sau lưng
tôi, nghe thấy tôi nói với bố mẹ tôi là đừng đi, nên tưởng là tôi nói
với cô ấy”.
“Chuyện này thì bạn tôi là Từ Soái có thể làm chứng, lúc đó anh ấy vào nhà vệ sinh, đúng lúc quay ra thì nghe thấy ở cửa”.
Sau đó Từ Soái được gọi ra, chứng minh những lời Cố Khiết Thần nói.
Sắc mặt Vân Nhu càng ngày càng ảm đạm, cô ta cắn chặt môi dưới, bàn tay cũng vô thức siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Cố Khiết Thần liếc nhìn cô ta, giọng nói càng ngày càng lạnh lùng:
“Còn việc tôi gặp tai nạn do bị chuyện cô ấy kết hôn kích thích thì lại
càng hoang đường, xin mọi người hãy xem chứng cứ số ba”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT