Bị quần chúng chế giễu đi tới bây giờ…

Ánh mắt Cố Khiết Thần ảm đạm đi mấy phần, trong lòng lại đau thêm mấy phần.

Hiển nhiên cô ra vẻ thờ ơ vì không muốn để anh lo lắng, nhưng cô phải trải qua những điều quá sức chịu đựng đó mới có được tâm thái như bây giờ, mà những điều quá sức chịu đựng từng là anh đem đến cho cô.

“Được rồi, nói mấy chuyện này cũng chẳng ý nghĩa gì, bây giờ cứ để bọn họ chửi đi. Đợi chúng ta tìm được chứng cứ chứng minh em vô tội, tát mạnh vào mặt mấy người đó!”.

Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, hơi nheo mắt, sắp xếp lại suy nghĩ của mình một cách rõ ràng rồi mới nói với Cố Khiết Thần: “Cố Khiết Thần, tình hình hiện tại chỉ khi nào tìm được tên côn đồ đó mới có thể trả lại sự trong sạch cho em, bởi vì tất cả đều là kế hoạch của hắn”.

Cố Khiết Thần nhìn cô, không bất ngờ với lời cô nói, vì anh cũng nghĩ như vậy.

Hai người nhìn nhau, không cần nói cũng biết được suy nghĩ của người kia, sự ăn ý này lâu rồi mới gặp.

Chỉ là…

Cố Khiết Thần khẽ nhíu mày: “Trong tất cả video giám sát hầu như chỉ có bóng lưng của hắn, không thấy chính diện”.

Trong đầu Hứa Tịnh Nhi hiện lên cảnh tượng cô và tên côn đồ đối diện nhau, dù chỉ là trong nháy mắt, cô đã nhớ được đôi mắt ấy: “Khiết Thần, em có thể thử vẽ lại dáng vẻ của hắn”.



Cố Khiết Thần cho người lấy giấy và bút. Anh yên lặng ở một bên, nhìn Hứa Tịnh Nhi tập trung, nghiêm túc vẽ.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Hứa Tịnh Nhi đã phác họa xong hình dáng của tên côn đồ, đưa giấy vẽ cho Cố Khiết Thần.

Cố Khiết Thần ở trong đó cùng Hứa Tịnh Nhi một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy rời đi.



Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, đã đến ngày hẹn cuối cùng mà Vân Nhu đưa ra.

Dư luận trên mạng xôn xao càng lúc càng lớn, ngày nào Vân Nhu cũng xem tin tức, lướt web, đúng là ngủ rồi cũng có thể cười đến tỉnh giấc.

Nhưng cô ta đợi cả nửa ngày, Cố Khiết Thần cũng không đến tìm cô ta, ngay cả cuộc điện thoại hay tin nhắn cũng không có, rõ ràng không quan tâm tới lời cô ta nói.

Vân Nhu nghiến răng, cũng không ngại chủ động thêm một lần.

Cô ta cầm điện thoại lên, gọi vào số Cố Khiết Thần, nghe tiếng chuông vang lên vài lần, cuối cùng cũng có người bắt máy.truyện

Giọng nói Vân Nhu nhẹ nhõm hơn mấy phần: “Khiết Thần, anh suy nghĩ thế nào rồi?”.

Giọng Cố Khiết Thần trầm thấp êm tai, nhưng lời anh nói ra lại lạnh lùng vô tình: “Tôi không cưới thì thôi, đã cưới thì chỉ cưới Hứa Tịnh Nhi”.



Cho nên, anh bắt máy chỉ vì muốn nói với cô ta câu này?

Vân Nhu tức giận mà cười, nghiến răng nghiến lợi, gần như phẫn nộ quát lên: “Cố Khiết Thần, anh nghĩ kỹ hay chưa? Một khi em đi lấy lời khai, Hứa Tịnh Nhi sẽ bị định tội!”.

Dứt lời, điện thoại cạch một tiếng cúp máy.

Ánh mắt Vân Nhu vô cùng hiểm ác, tức giận đến mức ngũ quan méo mó, trông có vẻ vô cùng đáng sợ. Cô ta ném mạnh điện thoại xuống đất, tiếng vỡ vang lên, oán hận hét lên: “Cố Khiết Thần, ngay cả một câu dỗ dành tôi mà anh cũng không muốn nói, vậy thì đừng trách tôi vô tình!”.

Tối đó, Vân Nhu lấy lời khai, chỉ ra Hứa Tịnh Nhi đã bắt cóc cô ta, làm cô ta bị thương.

Sau đó, Hứa Tịnh Nhi chính thức bị khởi tố!

Trên mạng lại dấy lên làn sóng mạnh mẽ, tất cả đều yêu cầu trừng phạt hung thủ nghiêm khắc! Thậm chí nhóm fans hâm mộ còn đi đến cổng cục cảnh sát giăng banner!

Vụ án được chuyển giao cho Đế Đô, Hứa Tịnh Nhi ngồi trên xe, để cảnh sát dẫn đi, chở đến Đế Đô.

Cô tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng phát hiện có một chiếc xe luôn đi theo bên cạnh. Trong lòng cô không khỏi dao động, nhìn vào cửa sổ xe bên kia.

Quả nhiên, cửa sổ sau xe kia chậm rãi hạ xuống, gương mặt điển trai của anh đập vào mắt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play