Lần trước chính là số điện thoại này nhắn tin cho Cố Khiết Thần, hẹn anh không gặp không về. Sau đó quả nhiên đã chứng minh, chủ nhân của số điện thoại chính là Vân Nhu.

Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Tịnh Nhi siết chặt, chần chừ một lúc, cuối cùng cô vẫn mở khóa, nhấn vào đọc tin nhắn kia.

[Hứa Tịnh Nhi, hôm nay cô muốn đến thật sao?] Đôi đồng tử đen của Hứa Tịnh Nhi bỗng co rút, hơi thở cũng ngừng lại.

Vân Nhu biết Cố Khiết Thần hẹn cô, vậy là… Cố Khiết Thần thực sự muốn dẫn cô đi gặp cô ta sao?

Ngay sau đó, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại kia gọi tới.

Hứa Tịnh Nhi trầm mặc nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, đôi môi mím chặt, lúc điện thoại sắp tự động ngắt thì ngón tay cô mới động đậy, bấm nút nghe.

Giọng nói trước giờ vẫn luôn dịu dàng của người phụ nữ vang lên, lúc này còn mang theo niềm vui chiến thắng: “Hứa Tịnh Nhi, cô biết hôm nay là ngày gì không?”.

Cô ta cười khẽ, tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm tôi và Khiết Thần bên nhau”.

“Trước kia, hàng năm cứ vào ngày này, Khiết Thần đều ở bên tôi để chúc mừng, nên lần này anh ấy cũng muốn ở bên tôi như vậy. Sở dĩ tôi gọi cho cô là muốn để cô biết, thời gian và khoảng cách cũng không thể ngăn cản tình yêu mà tôi và Khiết Thần dành cho nhau”.

“Hứa Tịnh Nhi, trước đó tôi bảo cô chủ động ly hôn, thực sự là đã suy nghĩ cho cô, kết quả cô lại không cảm kích, Khiết Thần chỉ đành dùng cách của mình khiến cô hết hy vọng. Cô cũng biết là Khiết Thần luôn rất tàn nhẫn với người mà anh ấy không có tình cảm”.

“Hiện giờ tôi gọi cho cô cuộc điện thoại này là vì tôi không đành lòng, dù sao thì phụ nữ cần gì phải làm khó nhau chứ!”.

“Đương nhiên tôi cũng chỉ nhắc nhở cô, có lòng đưa ra ý kiến cho cô thôi. Nếu cô muốn đến chứng kiến sự ngọt ngào hạnh phúc của tôi và Khiết Thần, thì tôi cũng rất chào đón”.

Điện thoại đã ngắt, phòng ngủ lại khôi phục sự yên tĩnh, không, nên nói là tĩnh mịch mới phải.



Bàn tay của Hứa Tịnh Nhi siết chặt điện thoại, dường như muốn bóp nát nó.

Sự cổ vũ mà cô dành cho bản thân trước đó, cùng với từng lời Vân Nhu nói, dường như bỗng trở thành câu chuyện nực cười nhất.Truyện ngôn tính

Vốn dĩ cô còn mong chờ… Cố Khiết Thần sẽ không đưa cô đi gặp Vân Nhu, sẽ không khiến cô khó xử như vậy. Cô còn tưởng rằng tình cảm bọn họ cho dù chưa đến mức yêu nhau sâu sắc, nhưng ít nhất anh sẽ không khiến cô tổn thương như vậy.

Vậy là, cuối cùng anh vẫn vô tình sao?

Cố Khiết Thần vô tình với cô là có thể không kiêng nể như vậy sao?

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây người tại chỗ rất lâu, bỗng liếc thấy chiếc gương ở bàn trang điểm. Trong đó phản chiếu hình bóng cô, sắc mặt trắng bệch, không có chút máu, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, trông chẳng giống cô chút nào.

Cô vẫn muốn đi sao? Cô có cần phải đi nữa không?

Đến đó, nhìn Vân Nhu và Cố Khiết Thần gương vỡ lại lành, tình chàng ý thiếp, còn cô trở thành con ngốc trong mắt bọn họ?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng có động tĩnh. Cô cất bước rời khỏi phòng ngủ, sau đó… đi về phía phòng làm việc.

Cô ngồi sau bàn làm việc, mở máy tính xách tay của mình, mở email, ngón tay run rẩy nhưng cũng rất kiên định gõ mấy chữ.

Tuy chỉ là mấy chữ, nhưng dường như đã rút cạn sức lực của cô.

Đánh chữ xong, bàn tay cô cầm con chuột, di chuyển đến chữ gửi đi. Cô dừng lại nửa giây rồi cắn môi, bấm chuột.

Màn hình máy tính nhanh chóng hiển thị: Đã gửi thành công!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play