Hứa Tịnh Nhi đối diện với ánh mắt u ám của Cố Khiết Thần, vẫn sâu không thể lường được, không thể nhìn thấu một nửa tâm tư của anh. Cô mím môi, không nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Cố Khiết Thần chăm chú quan sát Hứa Tịnh Nhi, xác định cô vẫn lành lặn, trái tim thấp thỏm mới thả lỏng. Ngay sau đó anh lên tiếng, giọng nói âm trầm: “Sao em lại ở đây?”.

Sao lại ở đây…

Thật ra lúc đầu Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn đến đây, ngày hôm đó cô mê man lái xe đi, không biết mình có thể đi về đâu. Cô không muốn về chung cư, nơi đó từ đầu đến cuối chưa từng thuộc về cô. Hơn nữa, có lẽ cô sẽ phải nhường nó lại cho Vân Nhu nhanh thôi.

Có lẽ vào lúc con người tổn thương sẽ muốn về nơi quen thuộc nhất với mình, cuối cùng lúc xe dừng lại là ở nhà họ Hứa.

Cô do dự một lúc vẫn xuống xe, đi vào nhà.

May là mẹ không ở nhà, bố đang ở công ty, cô không cần mượn cớ giải thích vì sao mình đột nhiên về nhà. Cô về phòng mình, đóng cửa lại, cuối cùng cũng có một không gian riêng của mình.

Mặc dù cô đã kết hôn, nhưng căn phòng này vẫn giữ lại cho cô, cách bài trí bên trong cũng không thay đổi. Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, có thể thấy người giúp việc ngày nào cũng đến đây quét dọn.

Chỉ chút ấm áp như thế thôi đã làm mũi cô không khỏi chua xót.

Có lẽ từ nhỏ quá thiếu thốn nên lúc nào cũng bất giác muốn níu giữ sự ấm áp không dễ tìm được, dù là bố mẹ cho cô, hay là Cố Khiết Thần cho cô…

Hứa Tịnh Nhi sụt sịt mũi, lại nhìn bức ảnh chụp chung của cô và Cố Khiết Thần đặt trên bàn, bức ảnh chụp chung chỉ một mình cô mong muốn. Sau đó, cô lại đi tới trước két sắt, nhập mật khẩu, mở ra, lấy cuốn nhật ký lúc trước của cô.

Cô lật xem từng trang.



Tất cả mơ mộng thời thiếu nữ, tất cả rung động, tất cả yêu thương, mỗi một chữ đều chất chứa tình cảm thật lòng, đơn thuần nhất. Nhưng đến giờ phút này cô mới phát hiện, hóa ra tình cảm của cô, sự cố chấp của cô chỉ làm bản thân cảm động.

Cô không dám khóc lớn tiếng, sợ làm kinh động người giúp việc, như vậy thì bố mẹ cô sẽ nhanh chóng biết được. Ngay cả khi khóc, cô cũng cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng.

Nước mắt rơi xuống nhật ký, thấm ướt một vòng lớn, nét mực nơi đó cũng nhòe đi.

Dù có khó khăn thế nào, cô cũng không thể ở lại lâu. Cô lau nước mắt, sau đó khóa cuốn nhật ký lại, tìm một chiếc kính đen ở trong phòng đeo vào, đi ra khỏi nhà họ Hứa.

Sau đó cô lại lái xe đi vô mục đích, cho đến khi ngang qua trạm xe buýt công cộng. Trên đó dán poster quảng cáo một khu nghỉ dưỡng, cảnh sắc rất đẹp, có thể thanh lọc tâm hồn, giúp người ta hoàn toàn thư giãn, quên đi muộn phiền.Cố tổng lại phát điên rồi

Thế là Hứa Tịnh Nhi lái xe đến đó.

Nhưng cô cũng không cố ý muốn tránh né Cố Khiết Thần, chỉ là tạm thời không muốn đối mặt với anh mà thôi.

Tuy nhiên, cô không thể bày tỏ tâm trạng thật sự của mình, cô nở một nụ cười giả tạo theo thói quen, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, uể oải trả lời: “Làm việc mệt mỏi nên đến đây nghỉ dưỡng một phen”.

Ánh mắt của Cố Khiết Thần càng trở nên âm trầm, rõ ràng không tin lời giải thích của cô, nhưng anh cũng không hỏi tới, mở lời: “Nếu em muốn nghỉ dưỡng thì anh sẽ nghỉ cùng em”.

Nói xong, anh cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Lâm, nói thẳng: “Hoãn hết mọi hành trình tiếp theo cho tôi…”.

Trong nháy mắt, Hứa Tịnh Nhi đưa tay cướp lấy điện thoại của anh, thẳng tay bấm tắt máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play