Bên trái là lối đi ra phía sau sân khấu. Bên phải là lối đi ra cửa của nhà thể thao. Hứa Tịnh Nhi đứng ở giữa, nhìn theo
bóng hình Khiết Thần xa dần. Cô bặm môi tới mức tái mét.
Xem biểu diễn, lại còn ra tận sau sân khấu gặp Vân Nhu, ôn lại tình cũ chăng?
Vừa rồi, tất cả mọi người đều thưởng thức màn biểu diễn của Vân Nhu. Còn cô ta lại chỉ tập trung vào mỗi Khiết Thần.
Có nực cười không cơ chứ? Rõ ràng cô mới là vợ anh. Vậy mà cô lại cảm giác mình như người ngoài vậy.
Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra tại chỗ. Cô cất bước. Cuối cùng vẫn nghe theo con tim, đi về hướng bên trái.
Lúc cô săn tin, một khi đã có đầu mối thì đương nhiên sẽ thuận theo
đầu mối để điều tra, không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Bất luận chân
tướng là gì thì ít nhất cô cũng có thể biết được thứ mà mình muốn biết.
Cô đã theo tới bước này rồi thì thực ra không còn đường lui nữa.
Nếu không thể xác nhận được chính xác mối quan hệ giữa Vân Nhu và
Khiết Thần thì cô sẽ luôn bất an, thấp thỏm. Cô không muốn trải qua cảm
giác của ba năm qua nữa. Chi bằng…làm cho rõ ràng lấy một lần.
Bước chân Hứa Tịnh Nhi có phần nặng nề. Cô đi ra sau sân khấu, dừng lại trước cửa một căn phòng.
Lúc này trong phòng, Khiết Thần và Vân Nhu đang đứng đối diện.
Vân Nhu vẫn chưa tẩy trang. Hôm nay cô ta trang điểm vô cùng diễm lệ, làm nổi bật ngũ quan. Một vẻ đẹp không tì vết.
Dù là Hứa Tịnh Nhi thì cũng phải thừa nhận rằng cô ta rất đẹp.
Cô ta không mang vẻ đẹp thế tục của những ngôi sao minh tinh hay khí
chất của người làm nghệ sĩ mà mang vẻ đẹp giống như tiên nữ, không nhiễm bụi trần.
Cô ta nhìn Khiết Thần, đôi mắt ánh lên vẻ yêu thương.
Khiết Thần cũng đang nhìn chăm chăm cô ta. Chỉ có điều khuôn mặt vô
cảm của anh khiến người khác không thể đoán ra được tâm trạng.
Vân Nhu đưa tay lên vén tóc, động tác vô cùng chậm chạp như đang
quyến rũ người khác. Cô ta mấp máy môi, giọng nói giống như tiếng đàn
rót vào tai, vô cùng rung động: “Khiết Thần, cảm ơn anh đã tới buổi biểu diễn hôm nay của em. Em vốn rất lo lắng, nhưng có anh ngồi dưới, nhìn
thấy anh thì cảm giác đó không còn nữa. Hôm nay em có thể biểu diễn
thành công như vậy là vì có anh. Cuối cùng thì em đã thực hiện được lời
hứa dành cho anh năm xưa. Em đứng trên sân khấu tuyệt vời nhất biểu diễn cho anh xem”.
Hứa Tịnh Nhi siết chặt tay khiến móng tay ghim chặt vào thịt. Vậy mà cô không có cảm giác đau.
Lời hứa sao…
Giữa Khiết Thần và Vân Nhu có lời hứa như vậy à?
Chẳng trách Vân Nhu nói, toàn bộ động lực của cô ta là tới từ một
người đàn ông. Chẳng trách sau khi nổi tiếng, cô ta không chọn ở lại
nước ngoài tiếp tục phát triển mà lựa chọn về nước làm tour diễn.
Dứt lời, Vân Nhu cũng không đợi Khiết Thần lên tiếng đã quay người đi về phía bàn trang điểm. Cô ta mở túi, lấy ra một chiếc hộp, rồi lại
bước về phía Khiết Thần, đưa chiếc hộp ra trước mặt anh.
“Những năm qua, em luôn mang theo nó. Nó chính là năng lượng của em.
Mỗi lần không thể kiên trì được nữa hay cảm thấy mệt thì em đều nhìn nó. Và thế là em lại có động lực”.
Khiết Thần nhận lấy chiếc hộp
Vân Nhu không chịu buông tay. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ khẩn cầu:
“Khiết Thần, nếu như khi đó em không rời đi thì giờ chúng ta sẽ không
như thế rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT