Từ sau khi cô bị thương, dù là chuyện gì thì anh
đều lo lắng hỏi có phải là cô khó chịu không? Và điều đó dường như đã
trở thành câu cửa miệng của anh.
Nhưng dù sao thì việc anh nhận ra sự khác thường cũng khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy được an ủi và tự tin hơn nhiều.
“Em không, em hơi mệt thôi”.
Khiết Thần nói ngay: “Vậy giờ chúng ta về nhé”.
Dừng lại một lúc anh nói thêm: “Em không cần tới chỗ anh, em ở chỗ nhà vệ sinh đợi anh. Anh tới ngay”.
“Hả?”
“Không phải em nói mệt sao? Đợi anh, anh tới ngay đây”.
Nói xong Khiết Thần tắt máy.
Hứa Tịnh Nhi chớp chớp mắt rồi mới bừng tỉnh. Cô cũng chẳng suy nghĩ được nhiều nữa, vội vàng túm váy, chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô chạy cực nhanh như sợ Khiết Thần sẽ tới trước. Và như thế lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần.
May mà cô đã tới nơi trước khi Khiết Thần tới. Cô đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào. Lúc này cô mới đặt tay lên ngực, hít thật sâu để ổn định hơi
thở.
Cô nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân vọng tới dần. Có lẽ là Khiết Thần.
Cô đứng trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương. Sau khi chắc chắn không có gì bất ổn thì mới bước ra.
Đôi mắt đen láy của Khiết Thần nhìn chăm chăm khuôn mặt cô. Cũng
không biết là anh có tin những lời cô vừa nói không. Hứa Tịnh Nhi cảm
thấy chột dạ. Đôi mắt cô lấp láy nhưng cô gắng gượng nhìn thẳng vào mắt
anh để tránh anh phát hiện ra cảm xúc thật của mình.
Vài giây sau, có vẻ như Khiết Thần không phát hiện ra điều gì bèn đưa tay ra. Bàn tay lành lạnh của anh đặt lên khuôn mặt cô. Giọng anh dịu
dàng hơn nhiều: “Chúng ta đi thôi”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười gật đầu.
Khiết Thần vòng tay qua eo cô, cùng cô bước ra ngoài.
Trợ lý Lâm đã lái xe tới trước cửa khách sạn, đứng một bên cửa đợi hai người họ.
Thấy hai người bước ra, anh ta mở cánh cửa sau. Khiết Thần dùng tay
ghì nhẹ lên thành trên của cửa xe, bảo vệ đầu Hứa Tịnh Nhi cho tới khi
cô ngồi được vào bên trong. Lúc này anh mới ngồi vào theo.
Cửa xe đóng lại, trợ lý Lâm vòng qua vị trí tay lái. Anh ta ngồi vào, khởi động máy, đạp chân ga và rời đi.
Hứa Tịnh Nhi nhìn Khiết Thần, khẽ mím môi. Cô định hỏi những nghi ngờ đang chất chứa trong lòng nhưng mỗi lời nói tới bên miệng đều không bật ra được thành tiếng.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Khiết Thần quay qua: “Sao thế?”
Cuối cùng thì Hứa Tịnh Nhi cũng không buông bỏ được sự dằn vặt, chỉ tìm đại một lý do: “Em hơi buồn ngủ”.
Sự lo lắng trong đôi mắt Khiết Thần bỗng biến mất. Thế nhưng anh cũng không để lộ cảm xúc gì. Anh chỉ đưa tay ra, ôm cô vào lòng, nói nhẹ
nhàng: “Dựa vào anh ngủ đi”.
Hứa Tịnh Nhi giật mình nhưng ngay sau đó một sự ấm áp dâng lên trong lòng cô, gạt đi những suy nghĩ rối rắm trong cô lúc này.
Đúng vậy, sao cô phải nghĩ linh tinh chứ?
Vừa nãy Khiết Thần chỉ nói vài câu với Vân Nhu thôi mà, cũng chẳng có hành động gì mập mờ. Cô không thể vì thế mà cho rằng giữa Vân Nhu và
Khiết Thần có mối quan hệ nào đó mà.
Dù gì hai người họ cũng quen biết, nói một vài câu cũng không được sao. Sao cô ích kỷ thế.
So với những lời mà Tô Tử Thiến nói với mình thì cô nên tin Khiết Thần.
Sau khi tự an ủi bản thân, Hứa Tịnh Nhi mới bình tĩnh lại, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Trở về chung cư, hình như Khiết Thần có chuyện gấp gì đó cần giải quyết nên sau khi thay đồ anh lập tức tới phòng sách.
Hứa Tịnh Nhi đi tắm nước nóng, những lo lắng trong lòng dường như tan biến dần.
Sau khi cô bước ra, nghe thấy tiếng ting thì tưởng là tin nhắn điện
thoại của mình bèn đi tới bàn trà, cầm lên xem. Nhưng hóa ra không phải
của cô.
Cô cũng nhìn thấy điện thoại của Khiết Thần. Tin nhắn hiện lên, thế nhưng không có tên người nhắn mà chỉ là một dãy số.
Nội dung: “Tối mai tám giờ, không gặp không về nhé”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT