Khi Vân Nhi bước tới thang máy thì bỗng bắt gặp
một bóng hình quen thuộc đi qua. Bốn mắt nhìn nhau, Vân Nhu nở nụ cười
dịu dàng và chào hỏi trước: “Chào bác, lâu quá không gặp ạ”.
Cố Hùng dù chưa từng gặp Vân Nhu nhưng gần đây do cô ấy quá nổi
tiếng, trên báo, thời sự, trên mạng, phủ sóng khắp nơi đều là tin tức
của cô gái nên Cố Hùng cũng không cảm thấy lạ lẫm khi gặp mặt.
“Là Vân Nhu phải không, đúng là lâu quá không găp thật. Mười mấy năm rồi nhỉ?”
“Dạ vâng, mười mấy năm rồi ạ”.
Cố Hùng nhìn Vân Nhu. Con bé từ nhỏ đã có khí chất hơn người. Giờ lớn lên lại càng hấp dẫn. Con bé là nhà nghệ thuật và bản thân cũng không
khác gì một tác phẩm điêu khắc đầy tinh tế.
Cố Hùng chiêm ngưỡng xong mới nói: “Cháu tới tìm Khiết Thần đấy à?”
Vân Nhu khẽ mỉm cười. Cô gái cười đẹp tới mức khiến Cố Hùng cũng cảm thấy hoang mang: “Vâng ạ, tới bàn chút chuyện ạ”.
Sau đó Vân Nhu dừng lại, vén tóc và tiếp tục nói: “Chuyện đại diện phát ngôn của tập đoàn Cố Thị”.
“Ồ!”
Cố Hùng là cổ đông của công ty nên đương nhiên biết về việc gần đây
công ty tìm người đại diện: “Nói vậy thì cháu sắp hợp tác với Cố Thị rồi phải không?”
Gần đây độ nổi tiếng của Vân Nhu khá lớn. Cô gái còn sắp tổ chức tour lưu diễn. Sau khi trở thành người đại diện, lúc lưu diễn lấy thêm danh
nghĩa hợp tác với Cố Thị thì khác gì là Cố Thị được làm truyền thông
miễn phí. Như vậy không chỉ trong nước mà cả nước ngoài thì Cố Thị đều
có khả năng mở rộng thị trường của mình.
Cố Hùng suy nghĩ rồi mỉm cười: “Như vậy tốt quá, lựa chọn lần này của Khiết Thần quả không tệ!”
Vân Nhu tỏ vẻ tiếc nuối: “Sợ là khiến bác thất vọng rồi ạ. Khiết Thần không chọn cháu, có lẽ…do cháu không đủ điều kiện, không đạt tới tiêu
chuẩn của Khiết Thần”.
“Thế nhưng Khiết Thần có mắt nhìn người, chắc chắn sẽ chọn được người phù hợp, giỏi giang hơn cháu. Về điểm này bác yên tâm ạ”.
Ting. Thang máy tới.
“Vậy cháu đi trước đây ạ. Lần sau gặp lại bác”, Vân Nhu lịch sự gật đầu với Cố Hùng rồi cất bước đi và trong.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Chỉ có điều Cố Hùng nhanh chóng chặn lại, mở cửa ra. Sau đó ông ta
cũng bước vào và nói với Vân Nhu: “Vân Nhu, giờ cháu có thời gian không? Có thể tới phòng làm việc của bác chứ? Chúng ta nói chuyện một lúc?”
Vân Nhu nhìn xuống, cố giấu đi vẻ đắc ý. Sau đó cô ta cười nói: “Đương nhiên có thể ạ”.
…
Lúc Hứa Tịnh Nhi nhận được tin nhắn của Khiết Thần thì cô đang ở
ngoài. Hôm nay là ngày mà tập chí có bài viết cô phỏng vấn Khiết Thần
được xuất bản nên cô đi mua một cuốn.TruyenApp.Online
Khiết Thần nói với cô rằng hôm nay sẽ về muộn một chút. Nếu cô đói thì không cần đợi anh, cứ ăn cơm trước.
Cô xem xong tin nhắn, không khỏi mỉm cười.
Khiết Thần đúng là càng ngày càng ra dáng một người chồng rồi.
Buổi tối.
Hứa Tịnh Nhi tắm xong bước ra. Sau khi sấy tóc, cô nhìn cuốn tạp chí
trên ghế sô pha thế là cầm lên, ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng sách.
Cô gõ cửa. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Vào đi”.
Hứa Tịnh Nhi bước vào. Cô đứng bên cạnh anh và đặt tạp chí lên bàn.
Cô gõ nhẹ, cười tít mắt: “Em tới giao tạp chí. Anh xem, em đã chọn tấm
hình đẹp trai nhất của anh làm trang bìa. Hài lòng không?”
Khiết Thần liếc nhìn cuốn tạp chí, sau đó nhìn nụ cười tươi như hoa của Hứa Tịnh Nhi. Anh nói: “Hài lòng”.
Nói xong anh đột nhiên kéo tay cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT