Trợ lý suýt nữa còn tưởng bản thân nghe nhầm, anh ta đã nói là tâm trạng Cố tổng không tốt rồi, lúc này ai dây vào anh là người đó đen đủi, người khác muốn tránh còn không kịp, anh ta lại nói là anh ta đến đúng lúc?
Lẽ nào… sếp Tiểu Từ lại là người có khuynh hướng thích bị ngược đãi?
Thấy vẻ mặt buồn bã của trợ lý, Từ Soái vỗ vai anh ta, rồi giải thích thắc mắc: “Vì trong tay tôi có thứ mà có thể khiến tâm trạng của sếp anh đang buồn hóa vui, đảm bảo có thể khiến sếp của anh hoàn toàn nguôi giận!”.

Đôi mắt trợ lý sáng lên: “Cái gì thế?”.

Từ Soái không trả lời, cười với vẻ thần bí, anh ta chỉnh lại quần áo rồi đẩy cửa phòng làm việc và bước vào.


Vào đến phòng làm việc, Từ Soái sải bước lớn đến trước bàn, kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống một cách phóng khoáng.

Cố Khiết Thần không cả thèm ngước mắt nhìn, ánh mắt vẫn chăm chú vào chỗ tài liệu, nói với giọng lạnh nhạt dửng dưng: “Có chuyện gì thì nói, không thì lượn!”.

Từ Soái đã quen với tính khí này của anh, nên chỉ nhún vai, đối mặt với bộ dạng lạnh như tiền này của anh, Từ Soái ít nhiều cũng có chút kiêng dè, cho nên mới nói thẳng luôn lí do đến đây: “Khiết Thần, nghe nói tâm trạng anh không tốt, nên chẳng phải tôi đến… để làm cho anh vui hay sao!”.

Vừa nói anh ta vừa lấy điện thoại trong túi ra, mở một video ở trong điện thoại, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Cố Khiết Thần.

“Tối qua tôi đã chơi cho Hứa Tịnh Nhi một vố, bắt một mình cô ta uống hết mười chai rượu nặng, anh nhìn bộ dạng thê thảm của cô ta kìa, tôi cười đau cả bụng, loại đàn bà này chẳng phải là thích tiền sao, tôi lấy tiền ra chơi cô ta luôn, anh nhìn kìa, bộ dạng đó của cô ta có phải rất thú vị không!”.

Cố Khiết Thần vốn chẳng muốn quan tâm đến anh ta, nhưng khi nghe thấy ba tiếng Hứa Tịnh Nhi, hai mắt nheo lại, sau đó quay sang nhìn màn hình điện thoại.

Trong video, Hứa Tịnh Nhi đứng ở đó cau mày lại, mặt tái nhợt, uống hết chai này đến chai khác, cho dù bước chân loạng choạng, cơ thể lắc lư, mấy lần muốn nôn đều cố kìm nén, cho đến khi uống hết mười chai mới thôi.

Video kết thúc, ánh mắt của Cố Khiết Thần sa sầm lại, tay anh bất giác nắm chặt, trong đáy mắt như thể đang sắp có giông bão.

“Anh nói sao, hôm qua?”, giọng nói của anh rất bình thản, bình thản đến mức không có chút sắc thái nào.

Từ Soái không phát hiện ra bất kỳ điều gì, chỉ gật đầu nói: “Đúng thế, ngay tối hôm qua thôi!”.

Tối hôm qua…
Cho nên Hứa Tịnh Nhi đã uống say? Cho nên đúng như ông nội đã nói sao? Tất cả những gì xảy ra tối qua đều do một mình ông nội sắp đặt, không liên quan đến cô? Cho nên cô không hề lợi dụng ông nội để lên giường với anh?
Anh đã hiểu nhầm cô rồi sao?
Trong đầu Cố Khiết Thần cứ thế hiện lên cảnh tượng anh đã đối chất Hứa Tịnh Nhi ở trong phòng vào sáng sớm nay, cô đứng ở đó, khuôn mặt trắng như tờ giấy, trong ánh mắt toàn là sự tổn thương và tuyệt vọng.

Anh vốn tưởng đó là do cô giả vờ, cô đóng kịch!
Từ Soái vẫn tiếc nuối: “Chỉ là uống xong mười chai rượu cô ta chạy đi luôn, cũng không biết cô ta đi đâu nữa, nên không quay được cảnh cô ta ngã gục, nếu không còn hay hơn nữa đấy!”.

“Khiết Thần, anh nói xem hay là tôi đăng video này lên mạng nhé, để mọi người cùng xem được bộ dạng thê thảm của Hứa Tịnh Nhi, như vậy cô ta sẽ không còn mặt mũi nào ở lại đây, cho cô ta cút sang nước ngoài, đỡ ngứa mắt!”.

Nhưng anh ta vừa nói dứt, chỉ nghe thấy một tiếng bụp lớn, điện thoại của anh ta bị Cố Khiết Thần đập tan xuống đất, vỡ thành bốn, năm mảnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play