Tối hôm đó, anh ta nhận được điện thoại của boss, bảo anh ta đi làm
một chiếc thẻ phụ. Anh ta còn tưởng đây là Cố tổng chuẩn bị cho cô chủ,
hóa ra… hóa ra là chuẩn bị cho chính mình.
Trời đất ơi!
Vậy có nghĩa là boss sẽ giao toàn bộ vốn lưu động mà mình có vào tay cô chủ. Đó là số tiền rất rất rất lớn.
Phải biết rằng, người như boss thì tiền trong tài khoản ngân hàng sẽ tăng từng giờ từng phút, rút không hết dùng không cạn…
Đúng là chiều vợ hết nấc!
Nói thật là anh ta đang ghen ăn tức ở đây, anh ta cũng muốn gả cho boss!
Trước khi về, Hứa Tịnh Nhi cũng chuẩn bị cho ông cụ Cố một món quà
năm mới. Cô biết ông ta thích trang phục thời Đường, nên đã mua cho ông
ta hai bộ, những bông hoa trên đó đều do cô đích thân thêu.
Ông cụ Cố chẳng thiếu thốn gì, có thiếu cũng chỉ thiếu tấm lòng.
Cô lấy ra đưa cho ông cụ Cố, dịu dàng nói: “Ông nội, chúc mừng năm mới, mong ông sẽ thích ạ”.
Ông cụ Cố cười tít mắt nhận lấy, ngắm nghía một lúc, sau đó trân
trọng đưa cho người giúp việc đi cất, rồi mới nói: “Đồ Tịnh Nhi tặng ông đều thích, ngoan”.
Thấy ông ta vui vẻ, Hứa Tịnh Nhi cũng mặt mày rạng rỡ.
Cố Khiết Thần liếc mắt nhìn bộ trang phục đời Đường kia, rồi lại nhìn khuôn mặt của Hứa Tịnh Nhi, sau đó lại nhìn bàn tay trống không của cô, nhíu mày.
Quà của anh đâu?
Hứa Tịnh Nhi bị ánh mắt của Cố Khiết Thần làm cho rùng mình, cô quả
thực không chuẩn bị quà năm mới cho Cố Khiết Thần, bởi vì cô tưởng… Cố
Khiết Thần sẽ không tặng quà cho cô. Cô sợ nếu cô chuẩn bị mà bị Cố
Khiết Thần hiểu lầm là có mục đích khác, thì chẳng phải là cô tự chuốc
lấy khổ sao?
Ai mà biết kế hoạch không theo kịp thay đổi…
Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ có thể mặt dày, giả vờ không phát hiện ra ánh
mắt của Cố Khiết Thần, cố gắng bình tĩnh ngồi đó, chỉ là ánh mắt vẫn
chột dạ lảng đi.
Ông cụ Cố đảo mắt giữa hai người một lát, nể tình cháu trai đã mở
mang đầu óc, bèn quyết định giúp đỡ một phen. Nếu không, với tính cách
khó hiểu của Cố Khiết Thần, anh chắc chắn sẽ không chủ động lên tiếng
đòi quà.
Ông cụ Cố khẽ ho một tiếng, giả vờ không để ý, nói: “Tịnh Nhi, cháu chuẩn bị quà gì cho Khiết Thần thế?”.
Hứa Tịnh Nhi đang muốn lấp liếm cho qua, nghe thấy thế nụ cười liền đông cứng.
Cô có thể phớt lờ ánh mắt của Cố Khiết Thần, nhưng ông cụ Cố đã nói
thẳng ra như vậy, cô cũng không thể giả vờ không nghe thấy được.
Nhưng bây giờ cô chẳng có gì, biết đi đâu tìm quà cho Cố Khiết Thần
đây… Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, ánh mắt giằng co tranh đấu, hai tay đan chặt vào nhau, một lúc sau cũng hạ được quyết tâm.
Hứa Tịnh Nhi hít sâu một hơi, bỗng ngẩng đầu lên, ghé lại gần Cố
Khiết Thần, nhanh chóng hôn một cái lên má anh, nói: “Chúc mừng năm mới, Cố Khiết Thần!”.
Cố Khiết Thần sửng sốt, ánh mắt cũng đờ ra.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh mà không có mục đích gì…
Hứa Tịnh Nhi hôn xong liền lập tức rụt lại, cô cũng không biết mình
bất ngờ hôn Cố Khiết Thần liệu có khiến anh nổi giận hay không, nhưng cô quả thực không nghĩ ra món quà nào khác, chỉ có thể tạm thời dùng nụ
hôn này làm quà.
Cô nhìn trộm Cố Khiết Thần, thấy anh không có bất cứ phản ứng gì, trong lòng không khỏi hồi hộp bất an.
Cô cảm thấy ánh mắt của anh dần quay sang mình, ánh mắt vô cùng âm trầm. Ngay sau đó, nghiêng người về phía cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT