Khi Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại thì đầu đau khủng khiếp, cơ thể cũng đau nhức vô cùng.

Cô muốn ngồi dậy, vô thức nhúc nhích phần thân dưới thì thấy đau tới mức kêu lên và lại đổ ra giường.
Tay cô chạm phải thứ gì đó âm ấm.

Cô quay qua nhìn theo phản xạ.

Khuôn mặt người đàn ông cứ thế đập vào mắt cô.
Cô nhìn với vẻ không dám tin.

Ánh mắt di chuyển xuống phần cổ, rồi cơ thể trần truồng của anh và đống đồ lộn xộn trên giường.

Quần áo vứt rải rác khắp nơi.

Trong nháy mắt cô run bắn người, tay chân trở nên lạnh cóng.
Những gì xảy ra tối hôm qua không phải mơ…mà là sự thật!
Thế nhưng rõ ràng là cô uống rượu trong câu lạc bộ, tại sao giờ lại ở đây? Còn…xảy ra chuyện đó một lần nữa với Khiết Thần nữa.
Cô ôm đầu, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua.

Nhưng ký ức của cô chỉ nhớ được rằng, cô từ phòng bao lao ra, sau đó va phải ai đó, thế nhưng người đó là ai cô không biết.

Và những chuyện xảy ra sau đó thì cô không nhớ được gì.

Lẽ nào, người mà cô va phải hôm qua là Khiết Thần? Hơn nữa anh còn đưa cô tới đây?
Không thể nào.

Nếu như va phải Khiết Thần thì anh chắc chắn sẽ để cô tự sinh tự diệt, không thể nào đưa cô đi được, càng không thể nào lên giường cùng cô…
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lúc này Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hỗn loạn vô cùng.

Cô không thể nào giữ cho mình được tỉnh táo.

Cô chỉ biết rằng bản thân không thể tiếp tục ở đây được nữa, phải đi, đi ngay lập tức.
Cô nghiến răng, mặc kệ cơn đau đang trỗi dậy.

Cả người cứ thế lăn qua mép giường và chạm chân xuống đất.

Cô run rẩy nhặt lấy quần áo của mình và nhanh chóng mặc lên người.
Nhưng do căng thẳng quá nên tay cô run lẩy bẩy, chật vật một hồi lâu vẫn chưa mặc xong.
Có tiếng gõ cửa đột nhiên vọng tới, ngay sau đó là tiếng gọi: “Cậu chủ, cậu tỉnh dậy chưa?”
Giọng nói này đối với Hứa Tịnh Nhi không quá xa lạ.

Cô nhớ, đây chính là giọng của cô Lâm – người giúp việc nhà họ Cố.
Cô khựng tay lại, nhanh chóng nhìn một lượt căn phòng.

Tim cô đập mạnh khủng khiếp.

Do quá căng thẳng và sợ hãi nên vừa rồi cô đã không hề nhận ra đây là nhà của nhà họ Cố, là phòng của Cố Khiết Thần…
Nói như vậy thì không chỉ có cô Lâm mà còn có cả ông cụ Cố ở đây nữa.
Đột nhiên, giọng nói của ông cụ ở ngoài cửa vọng vào: “Thằng nhóc này vẫn chưa tỉnh sao.

Mặt trời lên tới đỉnh ngọn tre rồi, mở cửa ra, để tôi vào gọi nó dậy!”
Dự cảm chẳng lành đột nhiên trỗi dậy.

Hứa Tịnh Nhi vội mặc quần áo, đứng lên và định trốn trong phòng quần áo.
Thế nhưng cô mới đi được hai bước thì đã bị vướng chân bởi số quần áo còn lại và ngã rầm lên giường, đè lên người của Khiết Thần.
Có lẽ do bị tiếng gõ cửa làm phiền mà ngay khi Hứa Tịnh Nhi ngã lên người Khiết Thần thì anh đang cố gắng mở mắt ra.
Hứa Tịnh Nhi nhìn anh.

Anh nhìn cô.

Đôi mắt cô chỉ còn lại sự hoảng sợ.

Ban đầu Cố Khiết Thần không hiểu, nhưng sau đó thì anh trở nên lạnh như băng.
Cùng lúc này, cánh cửa được mở ra.

Ông cụ Cố chống gậy bước vào.

Cô Lâm đang dìu ông.
“Ối trời, hai đứa…hai đứa…”
Ông cụ Cố vờ như ngạc nhiên lắm, lắp bắp gọi tên bọn họ nhưng chẳng thể nói được gì tiếp.
Cô Lâm liếc nhìn kỹ năng diễn điệu nghệ của ông Cụ mà lầm bầm chép miệng.

Thế nhưng cô cũng phụ họa theo: “Cậu chủ, cô Hứa, hai người…ngủ với nhau rồi à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play