Dường như cô ta kiên trì không nói thì câu nói kia không hề tồn tại.
Nhưng người đàn ông trước mắt này lại không muốn cho cô ta được toại
nguyện. Cô ta nhìn thấy Cố Khiết Thần liếc nhìn mình, giọng nói lạnh
lùng: “Tôi không thích em, bất kể là hiện tại hay tương lai cũng sẽ
không. Đừng nảy sinh bất cứ tình cảm gì với tôi. Nếu em làm trái, thì sự giúp đỡ của tôi dành cho em sẽ chấm dứt tại đây”.
Từng chữ của người đàn ông lọt vào tai, sắc mặt của Tô Tử Thiến cũng
càng ngày càng tái đi. Cô ta không muốn nghe, ôm tai lắc đầu không
ngừng: “Không phải như vậy, không phải như vậy, không phải…”
Quả thực, ngay từ đầu Cố Khiết Thần đã nói với cô ta như vậy, nhưng
ba năm nay, anh chiều cô ta hết nấc, cô ta muốn gì anh cũng cho mà không chớp mắt, cô ta muốn gì được nấy. Cô ta muốn trở thành ngôi sao hạng A, những người từng chà đạp cô ta đều bị cô ta giẫm đạp dưới chân.
Nếu như đây không phải là thích thì là cái gì?
Thế là cô ta dần quên mất câu nói đó, từ tận đáy lòng cô ta nghĩ là
Cố Khiết Thần thích mình. Tuy anh không động vào cô ta, nhưng đó là do
anh quá trân trọng cô ta mà thôi. Hơn nữa, để có thể khiến Cố Khiết Thần luôn thích mình, cô ta bắt đầu khiến bản thân mình trở nên xinh đẹp
hơn, hoàn hảo hơn.
Cô ta cắt mắt hai mí, kéo khóe mắt. Cảm thấy mũi chưa được thẳng, cô
ta lại đi làm mũi. Sau đó cảm thấy trán không đủ đầy, cô ta lại đi tiêm
trán. Cuối cùng cảm thấy ngực không đủ to, cô ta lại đi độn ngực…
Tất cả mọi việc cô ta làm đều là vì anh, sao anh có thể không thích cô ta chứ?
Tô Tử Thiến bất giác tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay Cố Khiết
Thần. Nhưng Cố Khiết Thần lùi lại, khiến cô ta cầm hụt, ánh mắt của anh
lạnh lùng vô cùng.
Cô ta cắn răng, cố gắng nói tiếp: “Khiết Thần, có phải là Hứa Tịnh
Nhi ép anh kết hôn, rồi lại ép anh cắt đứt với em không? Em biết rồi,
chắc chắn là như vậy đúng không? Em sẽ không chọc vào cô ta nữa được
không? Em sẽ không xuất hiện trước mặt cô ta nữa, chúng ta vẫn như trước kia, được không? Anh đừng bỏ em mà…”
Trước kia bao nhiêu lần anh đều tha thứ cho cô ta, lần này chắc cũng không ngoại lệ nhỉ?
Cố Khiết Thần đã mất hết kiên nhẫn, anh không nhìn cô ta nữa, quay
người bước đến cạnh bàn làm việc, ấn nút nội bộ của điện thoại: “Đưa cô
ta đi”.
Trợ lý Lâm nhanh chóng gõ cửa bước vào.
Tô Tử Thiến hoảng sợ thật sự, cô ta không dám nói những lời hoang
đường, trước khi bị trợ lý Lâm túm lấy, cô ta hỏi một câu: “Anh không
thích em, tại sao lại đối xử với em tốt như vậy? Anh nói cho em biết,
rốt cuộc là tại sao?”.
Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần đanh lại, anh nhìn cảnh sắc bên ngoài
cửa sổ, đáy mắt dường như lóe lên gì đó, cuối cùng quay sang nhìn khuôn
mặt Tô Tử Thiến. Rõ ràng anh đang nhìn cô ta, nhưng dường như… xuyên qua cô ta, nhìn một người khác.
Cuối cùng anh vẫn đưa ra câu trả lời: “Tô Tử Thiến, em có bố mẹ rất tốt, và bọn họ rất may mắn, nhận được… lời hứa của cô ấy”.
Tô Tử Thiến không hiểu lời nói của Cố Khiết Thần, cô ta đang định hỏi cho rõ ràng, nhưng trợ lý Lâm đã cưỡng ép lôi cô ta ra khỏi phòng làm
việc. Cô ta trơ mắt nhìn cánh cửa kia đóng lại trước mắt mình một cách
vô tình, ngã ngồi xuống đất, khóc không thành tiếng.
Trợ lý Lâm đứng ở đó, nhìn cô ta khóc đáng thương như vậy, bắt đầu thêm dầu vào lửa.
“Cô Tô, là trợ lý toàn năng của Cố tổng, tôi có thể giải thích ý nghĩa những lời anh ấy vừa nói, cô có muốn nghe không?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT