Điều khiến cô càng kinh ngạc hơn chính là người đàn ông bước ra khi bức rèm bên cạnh được kéo lên.

Bộ vest ôm lấy cơ thể người đàn ông với khuôn mặt khôi ngô. Màu đen của trang phục càng khiến khuôn mặt của anh toát lên khí chất bất phàm, khiến người khác có cảm giác “ước gì đây là của mìn””

Khiết Thần vừa đóng cúc tay áo vừa bước về phía cô. Hứa Tịnh Nhi bị đứng hình trước vẻ đẹp đó. Cô cứ nhìn anh chăm chăm, đến mức khi anh đã đứng ngay trước mặt cô mà cô vẫn không có phản ứng gì.

Khiết Thần cúi đầu, nhìn xuống khuôn mặt cô và nhếch miệng cười. Giọng anh trầm trầm, mang chút chế nhạo: “Đẹp không?”

Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa hoàn hồn, chỉ ngây ngô gật đầu.

Khiết Thần cười hài lòng. Anh đặt cà vạt vào tay cô: “Thắt cho tôi”.

Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng phản ứng lại. Cô cảm thấy hơi ái ngại cho việc mất kiểm soát của mình. Cô lập tức điều chỉnh tâm trạng, sau đó nhận lấy cà vạt, thắt cho anh một cách vô tình.

Cô chỉ là một người thiếu tình cảm chứ tuyệt đối không thể nào bị hấp dẫn bởi một người đàn ông đáng chết như thế này được.

Khiết Thần nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần của Hứa Tịnh Nhi. Bộ lễ phục vai trần để lộ ra xương quai xanh và nước da trắng nõn nà.

Anh búng tay. Thầy Tony lập tức bước vào. Anh hạ lệnh: “Đeo cho cô ấy thêm sợi dây chuyền cùng với một chiếc áo choàng”.

Hứa Tịnh Nhi chau mày. Cô cảm thấy tạo hình như này hoàn hảo rồi mà. Dây chuyền thì cũng thôi, tại sao lại phải thêm áo choàng? Cô có thể từ chối không?

Chiếc xe chạy vào khuôn viên nhà họ Cố.

Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bước xuống. Anh lướt nhìn cô, sau đó đưa tay ra trước mặt. Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu, vòng tay qua cánh tay anh. Hai người bước trên thảm đỏ đi vào.

Khoảnh khắc cả hai bước vào đại sảnh, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía họ.



Không ai ngờ, hôm nay người phụ nữ đi cùng Khiết Thần không phải là Tô Tử Thiến. Không phải cô ta thì cũng thôi…tại sao lại là vợ chưa cướin trước kia của anh – Hứa Tịnh Nhi chứ?

Hứa Tịnh Nhi về nước lâu như vậy rồi nhưng cũng không nghe thấy tin tức hai người qua lại mà…Lẽ nào hai người đã dần hàn gắn lại rồi sao?

Hôm nay Từ Soái là bạn đi cùng của Tiêu Thuần. Là bạn đi cùng nên đương nhiên anh ta lái xe tới đón Tiêu Thuần.

Không may, trên đường lại bị tắc xe. Lúc tắc xe, điện thoại của anh như muốn phát nổ. Vô số tin tức của bạn bè trong giới nhắn đến, mà tất cả đều hỏi cùng một câu, đó là mối quan hệ giữa Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi là như nào?

Từ Soái không hề trả lời, anh ta vứt điện thoại qua một bên, nhìn Tiêu Thuần: “Người phụ nữ hôm nay đi cùng Khiết Thần là Hứa Tịnh Nhi”.

Tiêu Thuần tỏ ra vô cùng thản nhiên, không hề cảm thấy kỳ lạ. Cô không hề tỏ vẻ gì, chỉ nhếch miệng hờ hững đáp lại: “Vậy sao?”

Thấy vậy, Từ Soái nhướn mày: “Xem ra, cô đã biết trước rồi nhỉ”.

Tiêu Thuần im lặng.

Từ Soái cũng không nói gì.

Nửa tiếng sau, Tiêu Thuần khoác tay Từ Soái bước vào. Lúc ở cửa ra vào, cô ấy nhìn thấy một bóng hình quen thuộc – Tô Tử Thiến.

Tô Tử Thiến trang điểm rất xinh đẹp, chỉ có điều lúc này trông cô ta vô cùng chật vật.

Bởi vì cô ta không có thư mời, bị chặn ngoài cửa. Cô ta thuyết phục bọn họ nhưng không có tác dụng. Cuối cùng cô ta tức giận nói: “Tôi và Khiết Thần là mối quan hệ gì mà các người còn không rõ sao? Trước đây hàng năm tôi đều là bạn đi cùng anh ấy. Tôi khuyên các người tốt nhất để tôi vào, nếu không các người không gánh nổi hậu quả đâu!”

Từ Soái liếc nhìn nhưng không có hứng thú. Anh ta cất bước đi vào trong. Tiêu Thuần đột nhiên buông tay anh ta ra, đi tới trước mặt Tô Tử Thiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play