Cố Khiết Thần và Hứa Triển Vọng lao vào đánh nhau, hơn nữa là kiểu không dùng kỹ xảo gì, giống như trẻ
con ẩu đả, đơn thuần đọ sức mạnh. Hai người đều thở hổn hển, toát đầy mồ hôi, trên mặt đều bị thương, có thể thấy không đại chiến ba trăm hiệp
thì cũng đã qua một trăm hiệp.
Bọn họ chỉ chăm chăm xem làm sao
gạt ngã người kia, ngay cả Hứa Tịnh Nhi đi vào cũng không chú ý. Cô chạy tới bên dưới võ đài, hét lên với bọn họ: “Đừng đánh nữa, dừng tay đi!”.
Cô hét một hồi, căn bản không ai nghe tiếng cô hét, ngược lại càng đánh càng hăng.
Dù là vận động sau bữa cơm, nhưng vận động kiểu gì không được, sao cứ phải đánh nhau. Hơn nữa, từ nhỏ tên Cố Khiết Thần kia đã được huấn luyện các loại võ chuyên nghiệp, sao Triển Vọng có thể đánh lại anh? Cuối cùng
người chịu thiệt không phải vẫn là em trai cô sao?
Hứa Tịnh Nhi
hét không ích gì, dứt khoát không hét nữa. Cô đi sang một bên, lấy găng
tay treo trên giá đeo vào, bước lên sàn đấu, không hề khách sáo đạp cho
mỗi người một đạp, sau đó đấm cho mỗi người một đấm, cứng rắn tách ai
người ra. Cô đứng ở giữa, nhìn hai người họ ngã dưới đất lạnh lùng nói:
“Còn đánh nữa không?”.
Hứa Triển Vọng thấy Hứa Tịnh Nhi tức giận,
lập tức che mặt giả vờ đáng thương: “Chị, là anh ta ra tay trước, em
buộc phải đánh trả. Em cũng không thể cứ đứng đó để anh ta đánh có phải
không?”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức vạch trần cậu: “Hứa Triển Vọng, em không biết em nói dối là mắt lại liếc ngang liếc dọc sao? Dựa
vào em mà cũng muốn lừa gạt chị đây? Có phải ngứa đòn hay không?”.
Hứa Triển Vọng lập tức tỏ vẻ đầy ấm ức, mở to đôi mắt long lanh ánh nước
như chó con nhìn cô. Hứa Tịnh Nhi thật sự… có tức giận thế nào cũng tan
biến ngay.
Hứa Tịnh Nhi đi về phía cậu, ngồi xuống dìu cậu dậy,
nghiêng cằm cậu qua trái rồi lại qua phải xem xét. Cậu đau đến mức la
lên oai oái, cô tức giận cười nói: “Em cũng biết đau à?”.
Nhưng
xem như Cố Khiết Thần không ỷ lớn hiếp bé, Hứa Triển Vọng chỉ bị một số
vết thương ngoài da. Ngược lại, trên mặt Cố Khiết Thần có mấy chỗ bầm
tím, môi cũng chảy máu, đủ để chứng minh em trai cô ra tay không hề nể
tình.
Cô biết rõ Cố Khiết Thần nhường Hứa Triển Vọng, chuẩn bị
đứng dậy đến xem vết thương của anh. Hứa Triển Vọng phát hiện ra ý đồ
của cô, lập tức giả vờ yếu đuối ngã vào lòng cô, chớp mắt: “Chị, em đau
chết mất, chị xoa cho em đi”.
Biết rõ là cậu giả vờ, nhưng Hứa
Tịnh Nhi vẫn tình nguyện trúng kế: “Được rồi, mau đứng dậy, chị bôi
thuốc cho em, tránh để bố mẹ nhìn thấy lại lo”.
Yêu là phải nói ra miệng! Cậu chưa bao giờ làm bộ làm tịch, keo kiệt trong việc biểu đạt tình cảm của mình.
Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần, nói: “Cố Khiết Thần, anh vào phòng tôi
thay quần áo, rửa mặt trước đi, lát nữa tôi sẽ bảo người giúp việc bôi
thuốc cho anh”.
Ánh mắt Cố Khiết Thần lạnh đi, tay chống mặt đất đứng dậy, trầm giọng nói: “Không cần đâu!”.
Nói xong, anh nhảy xuống khỏi sàn đấu, tháo găng tay của mình ra, quăng mạnh xuống ghế ở bên cạnh, sải bước ra khỏi phòng tập.
Để ông bà Hứa không nhìn thấy, Hứa Tịnh Nhi đưa Hứa Triển Vọng đến ngồi
xuống ghế đá ngoài sân, cầm khăn ấm lau sạch mặt mũi cho cậu, sau đó mới bắt đầu bôi thuốc cho cậu.
Không có người ngoài, Hứa Triển Vọng
cũng không giả vờ nữa, đau đến mức không kìm nổi xuýt xoa. Hứa Tịnh Nhi
vừa giận vừa bất lực: “Đánh nhau vui không? Em còn nhỏ lắm sao?”.
“Đánh nhau không vui, nhưng em cứ muốn đánh Cố Khiết Thần đấy!”, Hứa Triển
Vọng nghiêm túc nói từng chữ: “Chị, ba năm trước Cố Khiết Thần vô duyên
vô cớ từ hôn với chị, em cảm thấy kết cục của hai người chắc sẽ là cả
đời không qua lại với nhau!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT