Hứa Tịnh Nhi không nhịn được,
nằm bò lên quầy, ngắm say sưa, sau đó cô nhìn thấy giá, lại càng thấy
đau tim… Cô vô thức đếm xem đằng sau có bao nhiêu số không.
Hứa
Tịnh Nhi đếm xong, lập tức đứng thẳng người, nói câu “làm phiền rồi”,
đang định đi thì không biết Cố Khiết Thần bước tới sau lưng cô từ khi
nào. Cô vừa quay lại, không kịp phanh chân, đầu va thẳng vào lồng ngực
rắn chắc của người đàn ông, đau đến mức phải kêu lên.
Hứa Tịnh Nhi vừa xoa trán vừa mắng thầm: Anh ấy là ma chắc, đi mà chẳng có tiếng động nào.
Cố Khiết Thần cụp mắt, đôi mắt đen lướt qua khuôn mặt tức giận của cô, sau đó nhìn về phía đôi nhẫn trong tủ kính. Anh dừng lại một lát rồi thu
lại tầm mắt một cách vô cảm, quay người bỏ đi.
Cố Khiết Thần ký hóa đơn, một tay xách túi, một tay tiện thể cầm tay Hứa Tịnh Nhi, quay lại bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Hứa Tịnh Nhi nóng lòng muốn về nhà, cũng không tính toán với anh, dù sao
tính tình anh sáng nắng chiều mưa, nhỡ chẳng may chọc giận anh thì lại
phiền phức.
Cũng may lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, Cố Khiết Thần lái xe, đến nhà họ Hứa một cách thuận lợi.
Lúc về đến nơi, trời đã hơi tối, trong nhà họ Hứa đèn đuốc sáng trưng, dường như có lòng đón tiếp bọn họ.
Xe dừng, Hứa Tịnh Nhi đang định xuống xe, thì Cố Khiết Thần lại nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, không nhịn được nữa, khóe môi còn mỉm cười: “Xin hỏi lại có chuyện gì vậy?”.
Cố Khiết Thần quay sang nhìn cô, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm một lát,
khiến Hứa Tịnh Nhi bất giác rụt cổ lại. Sau đó anh thò tay vào túi quần
tây, lấy ra một hộp trang sức.
Anh mở hộp ra, đôi nhẫn màu hồng vừa rồi cứ thế hiện ra trước mắt Hứa Tịnh Nhi.
Cũng không biết là Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc hay làm sao, nhất thời cô không
nói gì. Cố Khiết Thần lấy chiếc nhẫn nữ ra, sau đó kéo tay của Hứa Tịnh
Nhi, đeo vào ngón áp út của cô.
Mới đeo được một nửa, Hứa Tịnh Nhi đã rùng mình một cái rồi tỉnh táo lại. Cô gập ngón tay lại, không cho
Cố Khiết Thần đeo nhẫn, giọng nói trầm xuống: “Anh có ý gì vậy?”.
Anh từng không tình nguyện đeo nhẫn cho cô một lần, nhưng cô biết chiếc
nhẫn đó không thuộc về mình, nên đã thức thời tháo ra. Bây giờ lại là
chiếc nhẫn khác sao?
Cố Khiết Thần cụp mắt, lông mi dài che giấu
tất cả cảm xúc trong đáy mắt, giọng nói của anh còn trầm hơn của cô:
“Không muốn rắc rối thì đeo vào”.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày.
Cố
Khiết Thần lại nói thêm: “Nếu bố mẹ cô thấy chúng ta không đeo nhẫn thì
họ sẽ nghĩ gì? Bọn họ mà biết thì ông nội cũng sẽ biết, đã diễn kịch thì diễn cho trót, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn và rắc rối”.
Hóa ra là vậy, thế nên hôm nay anh mới về nhà mẹ đẻ cùng cô…
Hứa Tịnh Nhi dẩu môi, mặt không cảm xúc nói: “Anh suy nghĩ cũng chu đáo đấy”.
Chiếc nhẫn đầu tiên cô không xứng để đeo, chiếc nhẫn thứ hai chỉ là đạo cụ.
Hứa Tịnh Nhi duỗi thẳng ngón tay, để Cố Khiết Thần đeo nhẫn vào cho cô. Cô
nhìn viên kim cương màu hồng xinh đẹp kia, bỗng nhiên thấy buồn chán vô
vị, cô nhớ đến ý nghĩa của chiếc nhẫn vừa đọc được khi nãy: “Tặng cho
trái tim của em và anh”, cảm thấy rất buồn cười.
Cô lại lần nữa cảm nhận được vị chua chát khi thứ đeo trên tay lại không thuộc về mình.
Bỗng dưng Cố Khiết Thần chìa tay ra, giơ trước mặt Hứa Tịnh Nhi, hất cằm vào chiếc nhẫn nam trong hộp trang sức, giọng nói vẫn bình thản như cũ:
“Đeo vào cho tôi”.
Mí mắt Hứa Tịnh Nhi giật giật, ánh mắt rơi vào ngón tay thon dài, khớp tay rõ ràng của người đàn ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT