“Trừ khi cậu vẫn không vượt qua được chuyện của ba năm trước”, dứt lời, chút cảm tính trong mắt Từ Soái biến mất, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
Ba năm trước…
Cố Khiết Thần nhếch khóe môi, vẻ mặt chán chường. Anh dựa vào lưng ghế, cười đẩy mỉa mai, đáy mắt đầy vẻ thê lương.
Tuy đã lâu như vậy rồi, nhưng đó vẫn là cấm kị lớn nhất của anh.
Từ Soái gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Lấn cấn cũng là bình thường, năm đó anh đã
cho Hứa Tịnh Nhi ba cơ hội, nhưng… cô ta khiến anh thất vọng hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng chắc là tuyệt vọng chứ gì”.
Chuyện
năm đó, anh ta chỉ là người ngoài cuộc mà cũng không thể tha thứ cho Hứa Tịnh Nhi, càng đừng nói đến người trong cuộc như Cố Khiết Thần.
Phải biết rằng, bố mẹ Cố Khiết Thần qua đời lúc còn trẻ, chính là vì tên tài xế cùng Cố Khiết Thần lớn lên đã lợi dụng sự tin tưởng của anh, lên kế
hoạch gây ra vụ tai nạn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến tính tình anh thay đổi sau khi bố mẹ qua đời. Bởi vì anh cho rằng, chính mình đã hại chết bố mẹ.
Một người từng trải phong ba bão táp như ông cụ Cố mà còn không chịu nổi cú sốc này, huống hồ khi đó Cố Khiết Thần mới 10 tuổi.
Anh ta không biết Cố Khiết Thần đã vượt qua quá khứ đau thương như vậy kiểu gì. Anh ta chỉ nhớ, từ khoảnh khắc Cố Khiết Thần nhìn thấy bố mẹ mình
nằm trên giường bệnh, bị bác sĩ phủ khăn trắng, anh ta không còn thấy
anh cười nữa.
Anh ta nghĩ, nếu không phải còn có ông cụ Cố, nếu
không phải ông cụ Cố đã già, tóc đã bạc trắng, cần Cố Khiết Thần chăm
sóc, có lẽ anh đã tinh thần suy sụp, khiến mình sa ngã rồi.
Hơn
nữa, khoảng thời gian đó ông cụ Cố ngã bệnh, các chi họ của Cố Thị không ngừng giở trò, muốn nhân cơ hội chèn ép hai ông cháu anh, cướp đi tập
đoàn Cố Thị. Dù sao ông cụ Cố đang bệnh tật, Cố Khiết Thần lại còn nhỏ
như vậy, bọn họ muốn một đòn hạ gục, đuổi cùng giết tận hai ông cháu để
ngừa hậu họa.
Bọn họ âm thầm liên lạc với tất cả các thành viên
hội đồng quản trị, thu mua số cổ phiếu có thể thu mua được, rồi mở cuộc
họp cổ đông, yêu cầu cách chức ông cụ Cố, nếu không nhỡ ông ta gặp
chuyện gì sẽ khiến các cổ đông hoảng sợ, tập đoàn Cố Thị cũng vì vậy mà
gặp nguy hiểm.
Tình hình của ông cụ Cố vốn đã nghiêm trọng, nghe được tin này gần như là nằm liệt giường.
Cố Khiết Thần 10 tuổi thay mặt ông cụ Cố tham gia cuộc họp cổ đông. Một
cậu bé như anh bị đám người lớn như sói như hổ coi là tấm bia, châm chọc mỉa mai, khinh miệt đủ kiểu, họ còn cố ý dùng các từ chuyên ngành để
công kích anh.
Ai cũng nghĩ trong trận chiến này, ông cụ Cố và Cố
Khiết Thần thất bại là cái chắc, nhưng không ngờ cuối cùng Cố Khiết Thần lại là người thắng.
Từ Soái không tận mắt chứng kiến cuộc họp cổ
đông này, dù sao lúc đó anh ta cũng còn rất nhỏ, nhưng sau đó có nghe bố anh ta kể lại, nói Cố Khiết Thần chẳng hề giống đứa trẻ 10 tuổi. Anh ăn nói rõ ràng mạch lạc, suy nghĩ bình tĩnh, khẩu chiến quần hùng, khiến
đám người bác hai, bác ba của anh phải á khẩu, mặt mũi đỏ gay.
Đám thành viên hội đồng quản trị gió chiều nào theo chiều ấy, Cố Khiết Thần mới 10 tuổi đã có khí thế như vậy, còn đám chi họ quá kém cỏi, nếu quả
thực giao tập đoàn Cố Thị vào tay bọn họ thì tương lai thật đáng lo
ngại.
Chưa kể ông cụ Cố vẫn còn sống sờ sờ, nếu ông ta khỏe lại, thì khó mà chịu nổi thủ đoạn của ông ta.
Cố Khiết Thần giữ được tập đoàn Cố Thị, bệnh tình của ông cụ Cố cũng có
chuyển biến tốt. Nhưng từ đó, Cố Khiết Thần trở nên lạnh lùng và tàn
nhẫn, chỉ có ông cụ Cố là sự ấm áp còn sót lại trong lòng anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT