Hứa Tịnh Nhi nhạy cảm liền cảm
nhận được anh đang lại gần, tim gan bỗng co thắt lại, ấy thế mà tay anh
không hề chạm vào cô, lại kéo tấm chăn trên người cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, người đã lành lạnh, chăn bị anh kéo đi rồi.
“…”
Hứa Tịnh Nhi vì muốn tránh đắp chung chăn với anh nên đã cố ý lấy hai cái chăn, anh cũng có chăn mà, sao lại còn lấy của cô?
Cô quay người lại, thấy Cố Khiết Thần không biết xấu hổ mà chiếm lấy hai cái chăn, tức đến nghiến răng!
Anh béo đến mức phải đắp hai cái chăn à, trong nhà đã không còn cái chăn nào nữa rồi, anh đắp hết thế còn cô thì sao?
Mặc dù có máy sưởi, nhưng mùa đông ngủ không có chăn kiểu gì cũng sẽ bị lạnh!
Cô biết là cho dù anh có nghe lời căn dặn của ông nội, không làm khó cô
trước mặt cô Lâm, nhưng như thế không có nghĩa là ở những nơi cô Lâm
không nhìn thấy, anh sẽ để cô yên!
Hai tay Hứa Tịnh Nhi siết lại
thành nắm đấm, trừng mắt nhìn Cố Khiết Thần đắp hai cái chăn ngủ ngon
lành, hận không thể đạp anh một cái, rồi cướp lại chăn về!
Nhưng
đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, sức chiến đấu của cô so với Cố Khiết
Thần bằng không, đêm hôm rồi, lại nằm trên giường, dây dưa với anh quá
nguy hiểm, Cố Khiết Thần đâu phải kiểu giữ mình cho Tô Tử Thiến, ngộ nhỡ thú tính bộc phát… thì tội cho cô lắm.
Ha ha, cứ đắp đi, cho anh nóng chết!
Hứa Tịnh Nhi rủa anh một hồi, rồi quấn chặt đồ ngủ trên người, cuộn tròn lại nằm trên giường.
Đêm về khuya, hơi thở của Hứa Tịnh Nhi càng lúc càng dài.
Anh mở mắt, khẽ duỗi người quay sang, nhìn dáng người mờ mờ trong bóng tối, thấy cô đang ngủ mà vô thức sán lại gần anh vì lạnh.
Dần dần chui vào lòng anh.
Mấy ngày trong viện, Hứa Tịnh Nhi đều ngủ trong vòng tay anh, cho nên vừa
nép vào ngực anh, cô đã tự động đưa tay ra, ôm lấy eo anh, sau đó rúc
đầu, tìm một vị trí thoải mái mà chìm vào giấc ngủ.
Cố Khiết Thần
cúi đầu, nhìn người con gái trong lòng, trán của cô đang áp vào tim anh, cái nơi lạnh lẽo mà trống rỗng đó bỗng chốc có cảm giác ấm áp đong đầy.
–
Hứa Tịnh Nhi vốn tưởng rằng đêm ngủ sẽ không ngon vì lạnh, không ngờ đánh
một giấc ngon lành, mở mắt ra trời đã sáng, cô thoải mái duỗi người!
Bên kia giường đã không còn ai, Cố Khiết Thần đã dậy rồi, cô lấy điện thoại ra xem giờ, không hề bị ngủ nướng, dậy rất đúng giờ.
Hôm nay cô phải ra sân bay đón người!
Tắm rửa xong, Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng, Cố Khiết Thần vừa đi tập thể dục về, đụng mặt cô trong phòng khách.
Cô vốn định bơ anh đi, nhưng chợt thấy cô Lâm từ trong bếp thò đầu ra, chỉ đành nhìn sang Cố Khiết Thần, cười ngọt ngào nói: “Ch… chào chồng”.
Cô Lâm cười, vui vẻ như thấy một đứa trẻ ngoan!
Cũng không biết có phải Cố Khiết Thần đã bị việc cô tự ý gọi một tiếng
“chồng” này chọc tức không, ánh mắt tối sầm lại, nhìn cô chằm chằm, đôi
môi mím chặt, không nói câu gì.
Hứa Tịnh Nhi cũng là muốn thêm
phần thuyết phục nên mới gọi thế, thật ra gọi xong cô hối hận lắm, giờ
nhìn Cố Khiết Thần như thế, sợ anh không nhịn được mà nổi giận thì sẽ
hỏng việc mất!
Lúc con ngươi đen láy của cô đang đảo qua đảo lại,
nghĩ xem nên nói gì bổ sung, thì bỗng thấy eo bị siết lại, cả người cô
bị kéo vào lòng anh, cô kêu lên một tiếng, sau đó… môi của cô đã bị môi
của Cố Khiết Thần khóa chặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT