Hứa Tịnh Nhi nhìn về phía màn
hình theo ánh mắt của anh, phản ứng đầu tiên là định đóng máy tính,
nhưng nghĩ lại cô cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, sao phải
sợ anh thấy?
Cô kiếm tiền một cách quang minh chính đại, hơn nữa,
bây giờ cô cũng không để tâm đến chuyện anh nghĩ về cô như thế nào nữa.
Dù sao, bất kể cô có làm gì, vào trong mắt anh cũng là sai!
Cô
không uống ly nước anh đưa cho cô mà đặt nó xuống, kìm chế cảm giác áp
bức vì anh đứng ở bên cạnh, buộc sự chú ý của mình quay lại với e-mail,
tiếp tục gõ phím.
“Tôi nhìn thấy Bàng Hải bị rụng mất hai chiếc
răng cửa, có phải anh đánh hắn không? Người hắn toàn là cơ bắp, đánh
cũng không ăn thua gì, anh lại đánh hắn gãy mất hai chiếc răng. Anh thật lợi hại, giơ ngón cái!”.
Cô đang định khen mấy câu biểu đạt sự kính nể của cô với cấp trên, bỗng máy tính bị đóng sập lại, vang lên tiếng rầm.
Hứa Tịnh Nhi nhăn mũi, khó hiểu nhìn về phía Cố Khiết Thần, anh lại muốn làm gì?
Đôi mắt đen sâu sắc của anh dâng lên cảm xúc khó hiểu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, mím môi, giọng nói cũng rất lạnh nhạt: “Cô có chắc là cấp
trên của cô giải quyết tên Bàng Hải kia?”.
Hứa Tịnh Nhi hơi bất
ngờ, anh lại có hứng thú với công việc của cô? Hay là anh thà nghi ngờ
giữa cô và Bàng Hải có gì đó không thể cho người khác biết, nên Bàng Hải dễ dàng bỏ qua cho cô, cũng không tin là cấp trên của cô xử lý chuyện
này?
Cô thật sự không muốn cãi nhau, nhưng chuyện này liên quan tới danh dự của cô, cô không muốn để anh bôi nhọ như vậy.
“Phải, là cấp trên của tôi đã giải quyết Bàng Hải. Anh Zoe là một cấp trên rất tốt, đối xử với tôi rất tốt, mỗi lần tôi có chuyện gì khó khăn nguy
hiểm, anh ấy sẽ giúp tôi giải quyết. Lần này đương nhiên cũng không
ngoại lệ!”.
Hứa Tịnh Nhi nhấn mạnh từng chữ, mỗi một chữ đều nói một cách rõ ràng.
Vốn dĩ Cố Khiết Thần mới là người nên ở bên cạnh cô, tin tưởng cô, bảo vệ
cô nhất, nhưng… Bây giờ, anh đã trở thành “đao phủ” làm cô tổn thương
hết lần này đến lần khác.
Là một người chồng, anh nên xấu hổ, chứ không phải ở đây nghi ngờ cô.
Ồ, cô lại quên mất, cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa của anh, vậy thì người chồng trên danh nghĩa là anh sao phải bảo vệ cô.
Nghe cô nói, sắc mặt Cố Khiết Thần sa sầm, thậm chí khóe môi đã nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Người như cô mà cũng làm nhà báo! Tòa soạn Z là nơi xóa đói giảm nghèo à?”.
Tôn chỉ của nhà báo là truy cầu chân tướng,
chứ không phải thuận miệng quả quyết! Con mắt nào của cô nhìn thấy cấp
trên Zoe của cô giải quyết Bàng Hải?
“…”. Người như cô? Người như
cô thì thế nào? Nghi ngờ cô thì thôi đi, lại còn chỉ trích năng lực của
cô? Ngay cả mắt nhìn người của cấp trên cô cũng mang ra giễu cợt?
Cô biết Cố Khiết Thần bị buộc phải đến bệnh viện ở cạnh cô, trong lòng anh không vui nên mới cố ý gây sự với cô. Nhưng anh nói mấy lời khó nghe
với cô thì thôi, dựa vào đâu mà nói tới cả anh Zoe?
Hứa Tịnh Nhi
cắn môi, ấm ức và phẫn nộ đồng thời dâng lên. Cô lập tức siết chặt chăn
bông, nhưng không kìm chế nổi, cô bất ngờ tóm lấy gối quăng về phía anh: “Cút đi cho tôi!”.
Dù bị gối đập vào người đối với anh mà nói
không đủ gãi ngứa, nhưng cũng khiến ánh mắt anh lạnh đi, nhiệt độ trong
phòng bệnh cũng hạ xuống theo.
Lúc hộ lý mang cơm tối vào vừa khéo nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi cơm và thức ăn
xuống đất. Bây giờ cô ấy tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT