Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm cho tới khi Khiết Thần đi tới bên giường. Anh đút tay túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt âm sầm nhìn cô đầy băng giá. Lúc này cô mới giật mình và khẳng định đây không phải là ảo giác.
Đêm hôm khuya khoắt, anh ấy trở về không phải là vì trước đó cô chọc giận anh nên giờ anh cố tình về để hành hạ cô đấy chứ?
Suy nghĩ chợt thoáng qua khiến cơ thể Hứa Tịnh Nhi run lên. Sắc mặt cô tái nhợt.
Khiết Thần dường như hiểu được suy nghĩ của cô bèn chau mày. Bàn tay đút
trong túi quần của anh khẽ siết lại. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, cuối
cùng chỉ nói đúng một câu: “Ông nội bảo tôi tới”.
Hứa Tịnh Nhi sững sờ. Chuyện cô bị bệnh, sao ông nội lại biết chứ?
Khiết Thần sẽ không tự kiếm chuyện bằng cách đi nói cho ông nội. Bố cô cũng
không biết cô bị bệnh nên cũng không thể đi báo ông được. Lẽ nào…là trợ
lý nói?
Thế nên lúc này Khiết Thần mới bị ông nội ép tới bệnh viện ở cùng cô?
Cô vẫn còn nhớ, khi Khiết Thần không trở về sau khi kết hôn, anh cùng Tô
Tử Thiến đi Đức chơi, do mẹ cô gọi điện nói cho ông cụ mà ông bèn ép anh quay về. khoảng thời gian đó, sự giày vò mà anh gây ra cho cô khiến cô
tới tận bây giờ vẫn còn run run khi nhớ lại.
Lần này không phải là anh lại tưởng rằng cô mách lẻo nên lại chơi trò mèo vờn chuột đấy chứ?
Hứa Tịnh Nhi thật sự sợ lắm rồi. Lúc cô không ốm đã chẳng làm gì được anh
chứ đứng nói là lúc yếu như một con gà rù thế này. Cô chẳng buồn nghĩ
thêm, cứ thế lên tiếng: “Không cần nữa, một mình tôi ở lại đây là được
rồi. Anh đi đi. Phía bên ông nội, tôi sẽ nói khéo để anh không thấy
phiền!”
Để anh không thấy phiền sao…
Không biết có phải là
đêm khuya tĩnh lặng hay không mà anh bỗng cảm thấy trái tim mình có sự
thay đổi. Anh không còn bị cơn giận che mờ mắt nữa. Đôi mắt anh sáng rõ
hơn bất cứ lúc nào. Anh nhìn Hứa Tịnh Nhi trong căn phòng tối đen với vẻ sợ hãi không thể che giấu của cô.
Cô rất sợ anh. Sợ hơn cả lúc trước nhìn thấy anh trong chung cư.
Đôi mắt Khiết Thần càng lúc càng tối xuống. Môi anh mím chặt. Khuôn mặt
tuấn tú khiến người khác không thể nhìn thấu. Bàn tay anh thì siết lại.
Anh không nói gì, chỉ đứng im ở đó. Hứa Tịnh Nhi không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Cô vốn mới đạp
chăn ra nên hơi lạnh, giờ bầu không khí này lại càng khiến cô trở nên
lạnh hơn. Cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Bỗng nhiên, cô thấy Khiết Thần đưa tay về phía mình. Cô co rúm người theo phản xạ. Khiết Thần
đanh mắt. Tay anh khựng lại, nhưng nhanh chóng lại đưa về phía cô.
Hứa Tịnh Nhi cứ thế trượt qua đầu bên kia. Anh chộp lấy cổ tay cô một cách chính xác và kéo cô lại một cách dễ dàng.
Cô nín thở. Hai tay hai chân bắt đầu giãy giụa. Cô không muốn bị anh hành
hạ thêm một chút nào nữa. Thế nhưng tay Khiết Thần giống như gọng kìm
kẹp chặt cổ tay cô. Cô không thể nào nhúc nhích, đành dùng tay còn lại
cạy ra, cạy không được thì cô cắn.
Khiết Thần không ngờ cô lại
phản ứng mãnh liệt như vậy. Anh vừa bị cô cắn vừa bị cô đạp. Anh bỗng
nổi đóa lên bèn ghì tay cô xuống giường bệnh. Tay còn lại anh nhanh
chóng kéo chăn trùm lên người cô. Cả tay và chân cô đều bị bọc trong
chăn để cô không giãy giụa được nữa. Anh ôm cô vào lòng và cũng nằm
xuống. Cách một lớp chăn, anh ôm cô thật chặt khiến cô không thể cử
động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT