Hứa Tịnh Nhi ngủ không yên,
chuông điện thoại ding một tiếng cũng làm gián đoạn giấc ngủ nông của
cô. Hàng lông mi dài cong cong của cô khẽ rung lên, chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt cô vẫn mơ màng, cho đến khi tình cờ đối diện với đôi mắt đen láy
của anh. Đáy mắt anh lạnh băng, đầy chế giễu, u ám, là vực sâu không
thấy đáy.
Đường nhìn vô cùng quen thuộc, giống hệt như cơn ác
mộng. Hứa Tịnh Nhi nhất thời không phân rõ rốt cuộc cô đã tỉnh hay vẫn
vùng vẫy trong ác mộng.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, sau đó ý thức
của Hứa Tịnh Nhi dần dần hồi phục. Cô biết đây không phải giấc mơ, mà là hiện thực, vô thức rủ mắt xuống, tránh ánh mắt anh.
Cô không ngờ Cố Khiết Thần lại đến thăm cô.
Giữa bọn họ thật ra cũng đã không còn lời nào có thể nói. Tuy là vợ chồng,
nhưng quan hệ tệ đến mức không bằng cả người lạ. Trái tim đầy thương
tích của Hứa Tịnh Nhi cũng không cho phép cô có ý nghĩ mơ mộng hão
huyền.
Có lẽ đây chính là “bi thương nào bằng tâm đã chết”.
Cô không nói gì, Cố Khiết Thần cũng không nói gì. Nhưng anh không đi mà cứ đứng ở đó, môi mím chặt, lạnh lùng nhìn cô. Cơ thể vốn đã lạnh vì bệnh
của cô bị anh nhìn chằm chằm như vậy càng không kìm được mà run lên bần
bật.
Cố Khiết Thần muốn làm gì, chi bằng dứt khoát một lần giúp cô đi.
Phòng bệnh VIP này vốn rất lớn, nhưng vì sự tồn tại của anh mà không khí
trong phòng bệnh rộng lớn này lạnh đến mức ngột ngạt, đến nỗi cô cảm
thấy hít thở khó khăn, không lấy được oxy.
Hứa Tịnh Nhi cắn môi, do dự nửa phút, cuối cùng vẫn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng nghẹt thở.
“Là anh… đưa tôi đến bệnh viện phải không, cảm ơn anh”.
Dù cho quan hệ giữa bọn họ có thế nào, dù cho anh xuất phát từ ý nghĩ gì,
cô vẫn phải bày tỏ lòng cảm kích việc anh đưa cô đến bệnh viện.
Lời nói khách sáo, xa cách, lịch sự, bình thản thốt ra từ miệng cô, khiến
gương mặt lạnh lùng của Cố Khiết Thần càng trở nên u ám.
Trong đầu anh nhanh chóng hiện lên hình ảnh cô nằm trên chiếc giường bừa bộn ở
căn hộ, hô hấp khó khăn, trong đôi mắt đen của anh có sự đau lòng lướt
qua, nhưng nháy mắt đã u ám trở lại. Tầm nhìn của anh dừng trên gương
mặt bình tĩnh thản nhiên của cô, hé môi, lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Cô
muốn chết cũng đừng chết ở căn hộ của tôi”.
Bệnh một tuần mà điện thoại cũng không biết gọi?
Hứa Tịnh Nhi biết anh sẽ không nói được lời gì tốt đẹp với cô, nhưng nếu
anh đã không muốn nhìn thấy cô, vậy còn đến đây làm gì? Để cô vào lúc
bệnh nặng thế này vẫn phải nghe lời nói khó nghe của anh sao?
Lồng ngực cô nhanh chóng dâng lên nỗi chua xót, đồng thời cũng có sự oán hận rất lớn, khó chịu, ấm ức và cả tức giận.
Cô vì đâu mà bị bệnh, còn không phải vì anh hay sao? Tối đó anh không phân rõ trắng đen đã vu oan cho cô, còn giày vò cô như vậy, người cô có làm
bằng sắt cũng không chịu nổi.
Cho dù khổ sở là vậy, cô vẫn học cách cười trong đau khổ, cô không muốn để anh nhìn thấy mặt yếu đuối của mình nữa.
Hứa Tịnh Nhi nuốt hai ngụm nước bọt, đè nén sự chua xót dâng lên nơi cổ
họng. Cô ngẩng đầu lên, vì gương mặt trắng bệch nên đôi mắt đen của cô
càng đen hơn. Cô nhếch môi cười với anh, giọng nói nghẹn ngào phản kích
không hề khách sáo: “Nếu anh không muốn tôi sống ở căn hộ của anh thì
tôi sẽ viết giấy nợ cho anh, chúng ta ký tên ly hôn, tôi sẽ dọn đi
ngay!”.
Cô dừng một lát, hít hít mũi, sau đó lại bổ sung: “Hoặc là chúng ta ly thân trước cũng được, tôi sẽ nhanh chóng tìm nhà dọn đi,
không làm bẩn căn hộ cao quý của anh nữa!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT