Cảm nhận được ý đồ của anh, Hứa Tịnh Nhi ra sức giãy giụa.

Hai tay cô đẩy anh ra, chân đạp mạnh, không để anh động vào người cô.
Làm chuyện đó với anh, lần nào cũng là sự tủi nhục.

Mỗi lần anh nhìn chăm chăm vào cơ thể cô thì nỗi đau nơi tâm cam cô lại cứ thế tràn về.
“Anh đi đi, Khiết Thần.

Anh đi đi, tôi không muốn!”
Khi Hứa Tịnh Nhi điên cuồng giãy ra thì đã tát trúng vào mặt Khiết Thần.

Âm thanh giòn tan vang lên trong căn phòng chật hẹp.

Thậm chí còn vang vọng một hồi lâu.
Cô khựng người, cánh tay cứng đơ.
Ánh mắt Khiết Thần không hề thay đổi.

Anh đưa tay lên sờ mặt mình.

Anh cũng không hề tức giận mà bình tĩnh tới mức dị thường.

Bình tĩnh tới mức bật cười.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi dường như cũng nhảy dựng lên khi thấy nụ cười đó.

Anh của lúc này cực kỳ xa lạ đối với cô.

Xa lạ tới mức khiến cô nảy sinh nỗi sợ hãi và bất an.

Cô nhìn vào mắt anh, dường như có thứ gì đó lướt qua thật nhanh, đến cuối cùng thứ đó bị bao phủ bởi một màu tối đen.
“Cô không muốn tôi sao? Ha ha”.
“Là ai? Là ai mặt dày trèo lên giường tôi chứ?”
“Và là ai đã lợi dụng ông nội ép tôi phải cưới?”
“Hứa Tịnh Nhi, là cô mở màn cho cuộc chơi này trước.

Cô không muốn chơi thì rút! Tôi nói cho cô biết, trò chơi là do cô tạo ra, nhưng người có thể dừng chỉ có tôi mà thôi!”
“Ngày nào cô còn dùng danh nghĩa vợ của Khiết Thần tôi thì ngày đó cô không có quyền nói không muốn.

Cô dám cắm sừng tôi thì tôi sẽ để cô được chết!”
Từng từ, từng chữ tàn nhẫn, vô tình được thốt lên từ miệng anh.

Khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi tái mét, cắt không ra hột máu.
Cô chỉ là người mượn danh nghĩa vợ của Khiết Thần chứ không thật sự là vợ anh…Biết là một chuyện nhưng khi nghe điều đó được nói ra từ chính miệng anh lại là chuyện khác.
Dứt lời, anh không nói thêm một lời nào với cô nữa…
Hứa Tịnh Nhi dồn sự chú ý vào chùm đèn trên đầu.

HÌnh ảnh dần trở nên mờ nhạt.
Trước đây ấm áp bao nhiêu thì giờ đau khổ bấy nhiêu.

Bạn đã từng được đón nhận cảm giác dịu dàng của người đàn ông thì sẽ phát hiện ra sự tàn nhẫn của anh kinh khủng tới mức nào.

Kinh khủng tới mức bạn không thể nào chịu đựng nổi.
Có một câu nói rất đúng, rằng nếu đã mất thì chi bằng ngay từ đầu đừng sở hữu.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô thật sự muốn quay về buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của Khiết Thần.

Quay về khoảnh khắc anh nói với cô rằng: “Tránh xa một chút, tôi không có hứng thú với cô”.
Khi đó cô nhất định sẽ tránh thật xa.

Nhất định sẽ không tiến lại gần anh lấy nửa phân.

Nhất định sẽ không yêu anh và yêu anh đến như thế…
Không biết phải mất bao lâu cô mới bình tĩnh lại được.

Hứa Tịnh Nhi đã kiệt sức, cứ thế trượt dọc theo bức tường, ngồi phịch xuống đất.
Khiết Thần đã ra ngoài.

Cô ngồi một hồi lâu ở trong nhà tắm lạnh lẽo, cơ thể dần hồi phục.

Lúc này cô mới vặn vòi hoa sen, để nước ấm xối vào cơ thể lạnh ngắt của mình.
Quần áo cô ướt nhẹp, không thể mặc được nữa.

Cô đành lấy khăn tắm quấn quanh người mình, sau đó run rẩy gỡ chiếc máy ghi hình cỡ nhỏ dính trong ống tay áo ra.

Cô siết chặt chiếc máy trong tay, đây là thứ mà cô phải liều mạng mới đổi lấy được.
Hứa Tịnh Nhi đi ra khỏi phòng tắm thì Khiết Thần đã cho người đưa quần áo mới lên.

Anh đã ăn mặc chỉnh tề trở lại, trông vô cùng đẹp trai, nho nhã khiến cô càng thêm cay đắng.
Cô bước ra, nhìn thấy trên bàn trà là một xấp tiền dày cộp thì bỗng khựng bước, ánh mắt trở nên bàng hoàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play