Trần Bình Vũ trở lại Lâm Bích Hiên, vẫn nghĩ đến nữ tử mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy.

Lâm Bích Hiên này là thư phòng của ông ta, bởi vì gần một hồ nước có hàng liễu xanh mướt được trồng khắp nơi bên hồ nên mới lấy tên này đặt cho thư phòng.

Căn phòng rộng ba gian, tất cả đều thông nhau, chỉ ngăn cách bằng mấy hàng đa bảo các. Đáng chú ý nhất là thư án trong phòng rộng hơn hẳn những thư án bình thường, phía trên để giá bút, giá rửa bút, đồ chặn giấy và các đồ vật khác, bên cạnh thư án đặt mấy cái vại lớn bằng sứ Thanh Hoa, trong vại được cắm rất nhiều tranh cuộn.

Mọi người đều biết Nhị lão gia của Trần gia không hợp khoa cử, trên quan trường cũng không thăng tiến, thật không nghĩ tới trái tim của Trần Bình Vũ không đặt ở công danh, người mà hắn sùng bái là những danh sĩ thời Ngụy Tấn, gửi gắm tình cảm vào bức tranh sơn thủy, thanh tú thông đạt thoát tục, đắm mình trong phong cảnh sông núi, chỉ lấy văn chương kể chuyện tình phong lưu, đâu phải lấy học vấn để mưu cầu danh lợi.

Nói trắng ra, Trần Bình Vũ có chút khinh thường những công việc vặt vãnh.

Có điều hắn có chút tài năng về thi họa, được tôn xưng là Cửu Hằng cư sĩ, tranh chữ của hắn ở trên thị trường, nhiều tiền cũng khó mà mua.

Trần Bình Vũ ngồi yên lặng trong thư phòng một lúc lâu, đột nhiên đứng lên lục lọi trong tủ sách phía sau một lát, mới tìm ra một bức tranh. Mở ra, trong bức tranh là hình ảnh một nữ nhân.

Mặc dù không có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại có thần thái liễu thước hoa kiều.

Nếu là Bàn Nhi ở đây, nhất định sẽ phát hiện thấy nàng và nữ tử trong tranh mặc dù tướng mạo có chút khác biệt, nhưng mặt mũi lại giống nhau vô cùng. Đều là lông mày đen đậm và cong như núi, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, tạo cho người đối diện cảm giác rất thương cảm.

"Liễu Nhi..."

Ngây người một lát, Trần Bình Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng gọi Trần Tài, một nam tử áo xanh rất nhanh chóng từ ngoài cửa đi vào.

"Lão gia, có chuyện gì cần căn dặn ạ?"

"Ngươi xem nữ tử vừa rồi..."

Trần Tài là đầy tớ của Trần gia, đi theo Trần Bình Vũ đã nhiều năm, đương nhiên biết rất rõ tâm tư của lão gia. Vừa rồi thái độ khác thường của Trần Bình Vũ cũng rơi vào trong mắt hắn ta, hắn ta không thể không liếc mắt nhìn nữ tử kia nhiều hơn.

Sau khi trở về thấy lão gia tự nhốt mình ở thư phòng, trong lòng hắn ta đang nghĩ sợ lão gia sẽ lại “tức cảnh sinh tình”, quả nhiên là chuyện này cũng tới rồi.

"Lão gia, nữ tử kia quả thật có vài phần giống Vương di nương, nhưng Vương di nương đã không còn nữa."

Trần Bình Vũ lẩm bẩm một tiếng “Viên Nhi”.

Trần Tài hoàn toàn chấn động, lúc này mới biết lão gia cuối cùng là đang nghĩ đến điều gì. Nụ cười của hắn ta có chút khô khan, nói: "Năm đó xảy ra chuyện như vậy quả thật làm cho người ta đau lòng, nhưng nữ nhân này quê quán ở Dương Châu, Dương Châu cách Kinh Thành hơn ngàn dặm, nàng là ngựa gầy được đại cô gia mua về, sẽ không trùng hợp như vậy đâu.”

Còn có một câu Trần Tài không nói, dựa vào tình hình năm đó, ai ai cũng biết thập cô nương nhất định là đã không còn sống nữa rồi, chỉ là hắn ta biết được khúc mắc trong lòng của Trần Bình Vũ, nên đương nhiên không dám nói ra lời này.

Trần Bình Vũ ngây người một hồi lâu, chầm chậm thở dài một hơi: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, hắn phất phất tay, ra hiệu Trần Tài lui xuống.

Bên kia, Bàn Nhi vừa mới trở lại khách viện không lâu, Lý Vinh Gia đã lập tức tìm tới. Nàng mời Lý Vinh Gia ngồi xuống, Thanh Đại rót trà.

Lý Vinh Gia ngông ngông nghênh nghênh ngồi trên ghế, bà ta mặc bỉ giáp màu lá mùa thu, búi tóc tròn bóng loáng, trên đầu cắm lược bạc cũ khảm mã não, trên vành tai đeo khuyên tai vàng, bà ta trời sinh có khuôn mặt tròn trịa, lại có đôi mắt tam giác, khi nói chuyện ánh mắt luôn toát ra vẻ nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là người không dễ chịu.

Trên thực tế bà ta đúng là không dễ chịu thật. Nếu không phải Bàn Nhi đã sống qua hai kiếp người, chỉ sợ đã sớm bị bà ta hành hạ đến khổ không thể tả. Lão bà này cũng rất xảo quyệt, bình thường hướng dẫn Bàn Nhi học quy tắc, đều bắt học hết lần này đến lần khác, có động tác nào không đúng vị trí, lập tức tìm một nhánh liễu mảnh đánh nàng. Nó làm cho người ta đau đớn, nhưng lại không để lại vết sẹo trên cơ thể.

Không chỉ có vậy, Lý Vinh Gia mắng người cũng cực kỳ khó nghe, mở miệng ngậm miệng đều sỉ vả nàng là đồ đĩ thấp hèn rẻ mạt. Mắng Bàn Nhi ngược lại rất ít, mắng Hương Bồ với Thanh Đại thì nhiều, kỳ thật cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, muốn bắt chẹt Bàn Nhi để Nhị phu nhân tiện bề sai bảo.

Trong lòng Bàn Nhi biết rằng nếu nàng đút lót chút ngân lượng, lão bà đáng ghét này chắc chắn sẽ thay đổi thái độ với nàng, nhưng vì sợ bà ta giữa đường tự nhiên chen ngang phá đám, nên nàng vẫn cố nhịn.

Lúc này nàng vừa từ Vân Hà viện trở về, quay đầu đã thấy Lý Vinh Gia đi tới, nhìn tư thế này xem ra lại tới để châm biếm nàng.

Quả nhiên sau đó Lý Vinh Gia đã nói rất nhiều, ngoại trừ mỉa mai Bàn Nhi, còn không quên thêm mắm dặm muối về đại phòng và Triệu Hi Nguyệt. Nói Triệu Hi Nguyệt khinh thường nàng là bởi vì Bàn Nhi xuất thân thấp kém. Còn nói Triệu Hi Nguyệt xuất thân Triệu gia ở Hà Nam, mà nhà họ Triệu có gia thế như thế nào, đương nhiên sẽ xem thường một kẻ xuất thân hèn hạ như Bàn Nhi. Nhưng điều đó không sao hết, chỉ cần Bàn Nhi sau này dựa vào Thái tử phi, toàn tâm toàn lực hỗ trợ cho Thái tử phi, đương nhiên mai sau có thể giẫm lên người này mà bước tiếp.

Có đôi khi Bàn Nhi không khỏi thắc mắc, Thái tử phi có phải do Nhị phu nhân sinh ra hay không, tại sao rõ ràng là mẹ con, thủ đoạn lại chênh lệch nhau xa như vậy.

Kiếp trước nàng và Thái tử phi tranh đấu cả đời, thủ đoạn của Thái tử phi nàng đã từng chứng kiến qua, nếu đổi thành Nhị phu nhân, Thái tử phi đừng nói làm Hoàng hậu, chỉ sợ hài cốt cũng đã sớm không còn.

Nghĩ lại, quả thực thủ đoạn này không phải là vô dụng, là bởi vì nàng sống nhiều hơn một kiếp người, đã thấy nhiều mưu mô quỷ kế như thế này, nếu không thì có lẽ đã giống như kiếp trước bị những người này khống chế trong tay.

Qua một hồi, Lý Vinh Gia cuối cùng cũng rời đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tình cô cô thở dài một câu: "Vất vả cho cô nương rồi.”

Vừa dứt lời, Bùi Vĩnh Xương tới.

Bùi Vĩnh Xương và Bàn Nhi ở hai tiểu viện tiếp giáp nhau, đương nhiên hắn ta biết rõ trong khoảng thời gian này nhị phu nhân đối xử với Bàn Nhi thế nào.

Theo thường lệ là ngồi xuống uống trà, lần này Bàn Nhi thay đổi thái độ không còn giống như trước đó nữa. Nàng kể với hắn ta chuyện hôm nay gặp Triệu Hi Nguyệt, rồi lại nhắc tới Lý Vinh Gia.

Sau đó nàng nói: "Thiếp cảm thấy hiện giờ cũng xấp xỉ thời khắc mấu chốt rồi, lão gia có thể nói với nhị phu nhân thu nạp thiếp làm nghĩa muội, rồi đưa vào Đông Cung với thân phận thị thiếp của Thái tử giống như Triệu cô nương, cũng tránh cho đại phu nhân và Triệu cô nương quá đắc ý, đây cũng là điều mà nhị phu nhân đang e ngại về hai người đó.”

Bùi Vĩnh Xương sửng sốt, không ngờ Bàn Nhi lại nói như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đã hiểu được tất cả mọi thứ. Nhớ đến Bàn Nhi luôn bắt nha đầu đi ra ngoài chơi, lại nghĩ đến thế cục Trần gia mấy ngày nay, đôi mắt của hắn ta dường như ánh lên vẻ thán phục.

Có thể thu nhận Bàn Nhi làm nghĩa muội đương nhiên là có lợi. Thứ nhất hắn ta ở Đông Cung xem như đã đường đường chính chính, sau này người khác nhắc tới thân phận của Bàn Nhi, đều có thể nói là nghĩa muội đại nữ tế của nhị phòng Trần gia.

Đừng coi nhẹ một chút khác biệt này, phải biết rằng cho dù là quan lớn trấn giữ một phương, danh tiếng vang dội cũng chưa chắc có thể lọt vào tai Thái tử. Nếu ngày nào đó Bàn Nhi được sủng ái, Thái tử không tiện cất nhắc Trần gia, đương nhiên sẽ nâng đỡ người nhà của nàng.

Lại nói đến việc Bàn Nhi sẽ không bị nhị phòng kiểm soát, lúc trước nói đưa Bàn Nhi vào làm nha hoàn, trong lòng Bùi Vĩnh Xương cũng không phải chưa từng nghĩ tới.

Nô tỳ chính là mặc cho người ta gây khó dễ, để cho người khác tùy ý sử dụng, sau này mỗi ngày đều bị Thái tử phi khống chế, muốn chân chính được sủng ái còn phải xem sắc mặt của Thái tử phi, bất kỳ lúc nào cũng phải hầu hạ cho nàng ta. Nhưng làm thiếp thì khác, ít nhất ở mặt ngoài Thái tử phi sẽ không quá đáng với nàng.

Hơn nữa thời gian này nhị phu nhân sử dụng thủ đoạn để bắt bí Bàn Nhi, Bùi Vĩnh Xương cũng không phải chưa từng chứng kiến, trong lòng cũng thầm lo lắng, sợ sự chịu thiệt của hắn sẽ thành làm mướn không công.

Có thể buôn muối, thậm chí còn dựng nên một cơ ngơi đồ sộ như thế, đương nhiên Bùi Vĩnh Xương không phải là một kẻ ngốc. Hắn ta coi như đã có quyết định, lập tức đồng ý, sau đó vội vàng rời đi.

Hắn ta đương nhiên sẽ không lập tức đi đề cập đến việc này với nhị phu nhân, mà là lợi dụng một vài nô tỳ của Vân Hà viện châm dầu vào lửa bên tai bà ta.

Vốn dĩ Bùi Vĩnh Xương là nữ tế của nhị phu nhân, tiếp xúc không ít với người trong Vân Hà viện, bình thường tất cả mọi người đều được lợi không ít từ Bùi Vĩnh Xương, cho nên lúc này bọn họ đương nhiên đều sẽ làm theo lời hắn ta sai bảo.

Đặc biệt còn có Lưu ma ma, mấy năm nay vì muốn củng cố thể diện trước mặt nhị phòng, Bùi Vĩnh Xương không ít lần tặng bạc cho cả nhà Lưu mama, hiện giờ lại nhét một khoản bạc lớn vào tay, Lưu ma ma cũng không dám cự tuyệt.

Hơn nữa gần đây tam phòng, tứ phòng và đại phu nhân có tranh chấp, gây ra sóng gió không hề nhỏ, lão phu nhân cũng ra mặt can dự và khiển trách tam phu nhân và Tứ phu nhân.

Nghĩ đến sau này Trần gia sẽ do đại phu nhân tiếp quản, tam phu nhân, tứ phu nhân cũng không muốn đắc tội với đại phu nhân, đã thế còn muốn gắp lửa bỏ tay người, không ít lần ở trước mặt hạ nhân nói là nhị phu nhân lợi dụng bọn họ để đấu với đại phu nhân.

Đúng lúc bị mấy bên xúi giục, lúc này Bùi Vĩnh Xương lại ra mặt, nhị phu nhân thầm nghĩ thua người không thua trận, Bùi Vĩnh Xương là nữ tế của mình, cho dù cất nhắc thân phận cho ả ngựa gầy kia xem như cũng chỉ là để đối phó với đại phu nhân, nên bà ta đồng ý ngay tức khắn.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Vì thế bà ta còn làm không ít chuyện nâng đỡ Bàn Nhi, ví dụ như tặng xiêm y tặng trang sức các loại, lại còn gửi gắm Triệu Hi Nguyệt phải chiếu cố Bàn Nhi muội muội nhiều hơn, dù sao Bàn Nhi cũng nhỏ tuổi hơn Triệu Hi Nguyệt.

Đại phu nhân và Triệu Hi Nguyệt xưa nay kiêu căng ngạo mạn, bị nước cờ này của nhị phu nhân chọc cho tức giận không nhẹ, nữ nhi của Triệu gia lại bị đánh đồng với một ả ngựa gầy, ai có thể chịu được chứ.

Cứ hỗn loạn dồn dập như vậy đến ngày mười hai tháng tư, hai chiếc kiệu nhỏ được đưa vào Đông Cung.

Hôm nay Đông Cung có hỉ, mặc dù là khiêng hai thị thiếp vào cửa, nhưng ai nấy đều biết hai vị này là người nhà mẫu thân của Thái tử phi, cho nên Đông Cung vẫn cho họ một chút mặt mũi.

Thái tử phi giao phó các cung nữ thái giám ra vào, thu dọn sân trong, dọn dẹp nhà cửa, cuối cùng treo đèn lồng đỏ trong viện, còn buộc một ít tơ tằm đỏ, xem như có không khí vui mừng.

Đã đến lúc thắp sáng đèn lồng, hành lang của Đông Cung đều treo đèn cung đình lưu ly lục giác. Làm nền cho bố cục phú quý hoàng gia này, mấy chiếc đèn lồng đỏ trong tiểu viện đương nhiên xấu xí đến mức không thể khó coi hơn được nữa.

Lúc này bầu không khí ở Kế Đức Đường nơi Thái tử phi ở đang vô cùng yên tĩnh. Sau khi dùng bữa xong, Thái tử phi đi chép kinh Phật.

Khi Thái tử phi sao chép kinh phật, kiêng kỵ nhất là có người quấy rầy, cho nên các cung nữ thái giám ra vào đều đặc biệt cẩn thận, rón rén nhẹ tay nhẹ chân, sợ làm chủ tử nổi giận, hơn nữa đương nhiên cũng là biết tâm tình của chủ tử hôm nay đang không vui.

"Điện hạ có về không?"

Một nữ nhân vừa tròn đôi mươi đứng ngay ngắn ở trước thư án, nàng ta mặc một chiếc áo lụa màu đỏ nhạt có hình chim phượng hoàng xuyên qua mẫu đơn, váy tám mảnh màu tím nhạt, búi tóc Triều Dương Kế, trên đầu cài trâm phượng có bảy tua phượng bằng vàng ròng và ngọc bảo.

Nàng ta có khuôn mặt to tròn, mắt xếch, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, rõ ràng chỉ là đứng bình thường nhưng lại rất uy nghi, làm cho mọi người không dám khinh thường.

Trần ma ma đứng ở phía sau nàng ta cách đó không xa, sau một thoáng im lặng thì cất tiếng trả lời: "Nghe Phú Xuân nói, Thái tử gia còn có việc, đêm nay sợ rằng sẽ không tới tiểu viện rồi."

Tiểu viện này không ám chỉ một nơi nào đó, mà đây là lối vào thứ tư trong năm lối vào của Đông Cung, người sống ở trong đó đều là thiếp của Thái tử, tổng cộng có tám tòa tiểu khoa viện, có điều Thái tử từ trước đến nay luôn biết tiết chế, không trọng nữ sắc, hiện giờ chỉ có bốn tòa tiểu viện có người ở.

Trong tương lai sẽ có năm người rồi, ai bảo hôm nay lại có người mới vào.

Đúng vậy, là có người mới vào! Điều này chắc chắn là đang khoét thịt trong lòng Thái tử phi mà.

Trần ma ma nhìn ánh mắt của Thái tử phi, không khỏi có chút đau lòng. Nghĩ đến mấy ngày trước lão phu nhân vào cung và những lời bà ta chỉ bảo cho Thái tử phi kia, cho dù Trần ma ma hiểu được lão phu nhân là vì muốn tốt cho Thái tử phi nhưng cũng không khỏi có chút lạnh lòng.

Làm gì có nữ nhân nào nguyện ý nhường phu quân của mình cho nữ nhân khác, nhưng ai bảo Thái tử phi là Thái tử phi cơ chứ? Sau này muốn làm mẫu nghi thiên hạ thì nhất định phải mỉm cười nhìn người mới đi vào, dẫu cho trái tim vẫn còn rỉ máu.

Thái tử phi siết chặt tay, chữ “lạc” cuối cùng trong câu “Cố danh cực lạc” kia đã bị viết hỏng rồi.

Trên mặt nở một nụ cười nhạt thếch, ngược lại nàng ta còn khuyên Trần ma ma: "Nhũ nương, ngươi không cần lo lắng cho ta, trong lòng ta hiểu rất rõ, tổ mẫu lão nhân gia nói đúng, đằng nào cũng phải nâng đỡ ai đó, ta cũng có thể có thêm hai trợ thủ, nói chung thì. . .”

Nói chung thì vẫn tốt hơn so với bị Hoàng hậu nương nương hạ lệnh đưa người vào Đông Cung.

Năm đó ban đầu Thái tử phi gả cho Thái tử, cũng phải cưỡng ép một thời gian.

Thái tử không chú trọng nữ sắc, ngoại trừ Thái tử phi, bên cạnh cũng chỉ có hai cung nữ hầu hạ hắn ta nhiều năm vốn là cung nữ tư tẩm. Thái tử không nhắc đến, Thái tử phi cũng không nói đến, cho đến khi Thái tử phi gả vào Đông Cung hơn một năm trời mà không hoài thai, Hoàng hậu nương nương không nhịn được nữa.

Vừa vặn gặp phải kỳ tuyển tú, nên bà ta thưởng người cho Đông Cung, còn một lúc ban tận hai người.

Một năm nữa trôi qua, mà trong một năm đó, ngoại trừ Từ lương viện sinh hạ trưởng nữ cho Thái tử, Đông Cung vẫn không có gì thay đổi, Hoàng hậu chọn đích nữ của thống soái thành Đại Đồng Hồ Bính Thành, làm lương đệ cho Thái tử.

Sau đó Thái tử phi sinh hạ thứ nữ cho Thái tử, sau đó Hồ lương đệ sinh thêm một nữ tử cho Thái tử, đến lúc này Đông Cung vẫn không có nam tử ra đời, lần này Phó hoàng hậu càng thêm lo lắng, không ít lần âm thầm mỉa mai Thái tử phi, lại đề cử Hồ lương đệ, cố ý làm cho Thái tử phi khó chịu.

Nhìn thấy Hồ lương đệ lại mang thai, tình cảnh của Thái tử phi càng ngày càng khó khăn, chỉ có thể chủ động giúp Thái tử nạp thiếp. Nói trắng ra, dù nàng ta không muốn nhưng vẫn phải khoan nhượng, dù gì Thái tử phi cũng là do Trần ma ma nuôi lớn, nên đương nhiên không khỏi đau lòng cho nàng ta.

Trong lòng bà ta biết rõ những lời Thái tử phi thốt ra đều là nghĩ một đằng nói một nẻo, Trần ma ma lau nước mắt, nhưng lại không biết nên khuyên Thái tử phi như thế nào, chỉ có thể nói như vậy cũng tốt.

Như vậy cũng tốt sao?

Tay Thái tử phi càng siết chặt hơn, cuối cùng mất đi cảm giác bình an ở trong lòng như thường ngày kia, sau đó ném mạnh cây bút.

Phú Xuân dẫn theo hai cung nữ đi vào, trước đỡ Thái tử phi đi tới ngồi lên giường đất, sau đó hầu hạ nàng ta lau tay.

Một người quỳ gối bưng chậu, một người bưng nước giúp Thái tử phi rửa. Sau khi rửa sạch, Phú Xuân nhận lấy khăn tay từ tay cung nữ bên cạnh, lau sạch nước cho Thái tử phi. Tiếp theo nàng ta lấy dầu dưỡng, đổ ra một lượng nhỏ chà xát trong lòng bàn tay để làm nóng, tỉ mỉ giúp Thái tử phi bôi từng ngón tay. Nàng ta cứ làm từng li từng tí, chờ mọi người lui xuống, Phú Xuân lại bưng một chén trà, Thái tử phi lúc này mới thở dài một hơi rồi uống hết nửa chén.

"Bảo Tiểu Lộ Tử ra phía trước thăm hỏi một chút, nói sao thì hôm nay Đông Cung có người mới vào, dù sao đi nữa Thái tử phi ta cũng phải rộng lượng."


App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play