Đợi sau khi mọi người đi hết, mặc dù vẻ mặt của Thái Tử Phi vẫn đang tái nhợt, nhưng trên mặt lại mang theo nét tươi cười.

Trần Ma Ma đưa Phú Thu ra ra vào vào mấy lượt để thông gió tản khí trong phòng, ban nãy nhiều người đến như vậy ai ai cũng đầy mùi hương, lại còn là những mùi không giống nhau, các mùi cùng tụ hội lại với nhau không cần nghĩ cũng hiểu.

Hơn nữa, Thái Tử Phi đang mang thai mấy mùi hương lộn xộn này vẫn nên ít ngửi thấy sẽ tốt hơn.

Đợi đến khi không khí trong phòng trong lành trở lại, Phú Thu bưng chén máu yến hầm đến, Trần Ma Ma nhận lấy đi đến bên giường.

"Thái Tử Phi uống chút máu yến, bồi bổ sức khỏe."

"Việc ta có thai có lẽ rất nhanh sẽ truyền ra ngoài cung, trong nhà bên kia vẫn chưa chuyển lời. Mặc kệ như thế nào, vẫn phải truyền tin tức ra bên ngoài, tránh lộ ra việc không thân thiết."

Trần Ma Ma liếc mắt xem xét vẻ mặt của nàng ta, đáp lại một tiếng.

Trong lòng lại đang nghĩ về lúc trước, sau khi Thái Tử Phi hạ sinh Nhị Quận Chúa thì vẫn luôn không mang thai. Trong cung, nàng ta bị Hoàng Hậu Nương Nương dồn ép thì cũng cho qua đi, nhưng trong phủ kia cũng dồn ép nàng ta. Biết thực ra là vì tốt cho Thái Tử Phi, nhưng trên mặt tình cảm vẫn bị tổn thương, bây giờ Thái Tử Phi mang thai sợ là trong phủ cũng sẽ rất vui vẻ.

"Vì ta mãi không mang thai mà trong nhà oán trách ta, hôm nay ta thuận theo tâm nguyện của bọn họ khiêng người vào cửa khi vẫn còn đang mang thai. Chắc hẳn người trong phủ sau khi tiến vào cung sẽ tỏ ra xấu hổ. Lúc ấy, mẫu hậu cũng vậy, nếu không thì sao vừa gọi thái y đến bắt mạch, ngay lập tức bà ta ra lệnh cho người đến trang điểm cho ta. Còn không phải là sợ người khác lời ra tiếng vào, bà ta đối đãi khắc nghiệt với ta." Khóe miệng Thái Tử Phi nâng lên cười nói.

Trước khi thái y bắt mạch, Thái Tử Phi đã có thai hơn hai tháng, Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt vào cửa cũng chỉ mới hơn một tháng, đúng lúc trước khi mang thai. Người đời lại thêm đồng cảm với kẻ yếu, người ngoài nghe việc này sẽ không nói đừng. Mà sẽ chỉ chê trách Phó Hoàng Hậu đối xử nghiêm khắc với Thái Tử Phi, con dâu mang thai lại sai người đến Đông Cung khiêng người.

Hơn nữa, Cao Quý Phi và Chu Hiền Phi trước giờ đều không dễ đối phó, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để đánh động trong cung. Thái Tử xử lý công việc cẩn trọng, người ngoài rất khó nắm được khuyết điểm của hắn. Nhưng Phó Hoàng Hậu thì không giống vậy, Thái Tử sở dĩ là Thái Tử vì mẹ là Hoàng Hậu, là con trai trưởng trong cung.

Nhưng nếu Phó Hoàng Hậu không phải là Hoàng Hậu thì sao?

Đương nhiên Thái Tử Phi sẽ không tự hủy Trường Thành, dù sao, vinh quang và nhục nhã của Thái Tử cũng không liên quan đến thân thế địa vị của nàng ta. Nhưng, nàng ta cũng không ngại đem đến cho Hoàng Hậu thêm buồn phiền khi thời điểm thích hợp, xem như đây là cơn tức giận mà nàng ta phải kìm nén mấy năm trời.

"Người vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, vì chuyện gần đây của Tam Quận Chúa mà người phải lao lực quá độ rồi. Đừng làm tổn hại đến đứa bé trong bụng." Trần Ma Ma khuyên nhủ.

Thái Tử Phi lại nhích gần đến phía sau, vẻ mặt hơi phấn khích: "Nhũ mẫu yên tâm, việc này ta vẫn biết. Ngươi nói ta lúc này làm thế nào với Tam Quận Chúa đây? Điện Hạ cũng thấy được, ta mang thai thì lo lắng hết lòng, Điện Hạ sẽ nghĩ như thế nào?"

Trần Ma Ma không ngờ đến Thái Tử Phi sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một lúc thì nói: "Sau này Điện Hạ nhất định sẽ càng xem trọng người hơn."

Thái Tử Phi cười một cái, vẻ mặt đột nhiên ảm đạm lại: "Nhũ mẫu, mặc dù ta không nói nhưng sau khi ta biết rằng trong Tề Phụng Nghi là thai chết, còn cả việc Lưu Thừa Huy kia mang thai ba tháng rồi sinh non. Điện Hạ đã nghi ngờ ta rồi, nhưng ta..."

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động, trong lúc đang hỗn loạn Phú Thu chào hỏi một câu.

Theo lẽ thường, Kế Đức Đường không nên có nô tài không hiểu chuyện như vậy. Nhưng Phú Thu lại ở bên ngoài chào hỏi, đây là nhắc rằng có người đến.

Thái Tử rất nhanh đã tiến vào.

Có người đem ghế dựa đến, Thái Tử ngồi ở trước giường, Trần Ma Ma lui sang một bên.

"Điện Hạ..."

"Nàng cứ nằm đi, không cần hành lễ." Thái Tử giữ người Thái Tử Phi đang muốn ngồi dậy lại.

Sắc mặt Thái Tử Phi tái nhợt lộ ra chút ửng đỏ, dựa người trên gối mềm.

"Bây giờ nàng cũng mệt rồi, đã mang thai thì nên nghỉ ngơi, chăm sóc thân thể cho tốt."

"Thiếp sẽ tránh, nhất định lấy sức khoẻ làm trọng."

Thái Tử gật đầu, im lặng.

Cảm nhận được sự im lặng này, trong lòng Thái Tử Phi hơi khó chịu.

Khi nào mà chỉ còn lại sự im lặng giữa nàng ta với Điện Hạ, hắn lại không có lời gì để nói với nàng ta. Mặc dù từ trước đến nay Thái Tử nói rất nhiều, tâm tư cũng khiến người khác khó mà đoán được. Nhưng trước kia thì lại không hề như vậy.

Là từ khi cái thai trong bụng Tề Phụng Nghi chết, Lưu Thừa Huy vô cớ sinh non, Thái Tử mới ngày càng lạnh nhạt với nàng ta.

Nhưng hắn vì sao không nghĩ một chút đến hoàn cảnh của nàng ta, chưa sinh nhi tử trưởng đã để cho con vợ lẽ sinh trước. Chắc chắn rằng năm sau nàng ta sẽ là một Phó Hoàng Hậu tiếp theo hay không, nhi tử nàng ta sẽ bước trên con đường cũ của Thái Tử hay không.

Thái Tử Phi không nhịn được mà lại nghĩ bản thân khó khăn lắm mới mang thai đứa con này.

Nhớ đến Thái Tử mãi không có nhi tử, áp lực cũng rất lớn. Nhưng hắn lại chưa từng oán trách nàng ta, cho nên, dù có bất hòa cũng không phải là không thể bù đắp lại. Giờ nàng ta lại mang thai, nói không chừng là nhi tử.

"Điện Hạ không cần lo lắng đến sức khỏe của thiếp, thiếp trước nay luôn khỏe mạnh. Chỉ là gần đây kinh nguyệt không đều, cũng không nghĩ rằng kinh nguyệt trễ là do có thai. May mà đứa bé này không làm loạn gì, cũng không gây rắc rối gì, chỉ là gần đây hơi mệt mỏi. Có điều nghỉ ngơi một chút là ổn."

Thái Tử nhìn sang Thái Tử Phi, ánh mắt u ám: "Nàng đã biết phải nghỉ ngơi nhiều thì hãy nghỉ ngơi đi, tĩnh dưỡng nhiều vào."

Nói xong hắn đứng lên nói: "Giờ ta vẫn còn việc phải làm, tối muộn ta lại đến thăm nàng."

Thái Tử Phi gật đầu, Thái Tử rời đi ngay lập tức.

Nàng ta cảm thấy thái độ của Thái Tư có hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ rằng trước khi hắn đến đây, chắc là lúc đó có việc gì cắt ngang nên không nghĩ gì nhiều.

Thái Tử rời khỏi Kế Đức Đường, những nô tài khác đều đi theo xa xa ở phía sau, chỉ có Phúc Lộc theo bên cạnh.

Phúc Lộc nhìn sắc mặt của Thái Tử cẩn thận từng li từng tí, cúi đầu xuống càng thấp.

Những lời ban nãy của Thái Tử Phi, lão ta đều nghe thấy rồi.

Nhưng Thái Tử Phi lại không biết rằng, động tĩnh của Kế Đức Đường Thái Tử điện hạ đều thấy hết cả. Bao gồm cả việc mượn cớ Trần Ma Ma bị cảm phong hàn để gọi thái y.

Cho nên Thái Tử Phi nói nàng ta không biết đã mang thai, chắc chắn là nói dối.

Mà Thái Tử Phi biết rõ bản thân mang thai, lúc đó Tam Quận Chúa bệnh nặng lại còn bận trước bận sau vẫn ở cùng Thái Tử hai đêm. Sau đó luôn là một bộ dạng quan tâm, thậm chí còn khiến bản thân mệt đến ngất đi. Còn cả chuyện nâng đỡ hai người vừa mới đến, chia sẻ giải quyết vấn đề ở Đông Cung thay cho Thái Tử Phi.

Việc này là do Hoàng Hậu nương nương cứ luôn tạo áp lực nên Thái Tử Phi mới ban hạ lệnh.
- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Rốt cuộc Thái Tử Phi muốn làm gì? Làm cho Hoàng Hậu nương nương khó xử? Lại cố ý khiến cho bản thân mệt đến ngất đi, là vì thể hiện bản thân hiền lương thục đức trước mặt Thái Tử?

Đúng vậy, tất cả những việc làm của Thái Tử Phi đều là để thể hiện bản thân hiền lương thục đức và rộng lượng.

Xem mọi người như kẻ ngốc.

Nhưng Phúc Lộc lại có thể lý giải cho hành vi này, nữ nhân trong cung trước giờ không bỏ qua bất kì một cơ hội nào để thể hiện bản thân. Nói ra thì cũng thật đáng thương, nhưng loại thể hiện này lại dựa vào Phó Hoàng Hậu, Thái Tử để thể hiện bản thân. Đại khái Thái Tử cũng không vui vẻ, rõ ràng là việc khiến kẻ khác vui vẻ.

Phúc Lộc thầm thở dài một hơi lại không dám nói điều gì.

Khôn Ninh Cung, sau khi Niệm Thu quay lại, Phó Hoàng Hậu lập tức gọi nàng ta đến.

Phó Hoàng Hậu đã hơn bốn mươi tuổi, lông mày lá liễu, tướng mạo có vài phần giống với Thái Tử, chỉ là có nét mềm mại hơn. Bà ta chăm sóc rất tốt, tóc đen bóng đẹp đẽ, giữa chân mày có vài đường nếp nhăn hơi sâu, chứng tỏ bình thường bà ta lo lắng nhiều hơn là vui vẻ.

"Thái Tử Phi vẫn ổn?"

"Bẩm nương nương, Thái Tử Phi vô cùng khỏe mạnh. Lúc nô tì đến, thị thiếp ở Đông Cung đều đến chúc mừng Thái Tử Phi. Có điều, Hồ Lương Đệ lại không hề đến, sợ là vẫn chưa nhận được tin?"

Câu cuối này Niệm Thu nói vô cùng khẽ. Biết rằng đây chỉ là viện cớ, người khác đều đã nhận được tin hết rồi, Hồ Lương Đệ sao lại không nhận được.

Có lẽ là đang không vui.

"Nàng ta được bản cung dung túng đến hư, quên mất bổn phận rồi." Phó Hoàng Hậu nhíu mày nói, dừng một chút bà ta lại nói: "Cũng là một kẻ ngu xuẩn, sao ta có thể làm cho nàng ta khó xử."

Nàng ta, chính là Thái Tử Phi.

Niệm Từ ở bên cạnh do dự một lúc, nói: "Thái Tử Phi có thai, đây là chuyện tốt. Chỉ là Thái Tử Phi khó tránh việc không chú ý. Bản thân mang thai, lẽ nào lại không biết? Trong khi trước đây còn từng sinh một lần rồi. Nàng ta vừa nâng đỡ người của Đông Cung, vừa chăm sóc cho Tam Quận Chúa mệt đến mức ngất đi. Người không biết còn cho rằng vì nương nương chúng ta làm gì nàng ta rồi!"

Niệm Thu trừng mắt nhìn Niệm Từ, trách mắng: "Ở trước mặt nương nương mà ngươi nói việc này làm gì!"

"Nô tì chẳng qua cũng chỉ là..."

"Được rồi!" Giọng nói của Phó Hoàng Hậu cắt ngang cuộc đối thoại của hai cung nữ, bà ta có hơi mệt mỏi nhích lại gần gối, lại day day ấn đường: "Mặc kệ chủ ý của nàng ta là gì, trước tiên ta nhất định phải giữ mặt mũi cho nàng ta. Hồ Lương Đệ kia cũng nên quở trách thôi, tránh cho nàng ta không phân rõ thứ bậc."

"Nhưng nương nương..."

"Nàng ta là Thái Tử Phi, nếu lần này nàng ta có thể sinh nhi tử trưởng cho Thái Tử thì ta gánh thêm mấy cái tội danh cũng không sao cả."

Niệm Từ nhỏ giọng nói: "Nô tì chỉ sợ Cao Quý Phi và Chu Hiền Phi lại lợi dụng chuyện này, nói những điều không phải về người trước mặt bệ hạ. Nương nương khó khăn như thế nào người ngoài không biết được, chỉ những người bên cạnh chúng ta đều biết rõ, Thái Tử Phi nàng ta..." Nói đến câu cuối, bản thân Niệm Từ cũng không nói nổi nữa.

Phó Hoàng Hậu không nói gì cả, chỉ phất phất tay bảo bọn họ lui xuống.

Niệm Từ vốn chưa muốn lui xuống thì bị Niệm Thu kéo đi, nhưng chưa được bao lâu hai người lại quay lại. Trên mặt Niệm Từ có ý cười, bẩm báo với Phó Hoàng Hậu: "Nương nương, điện hạ đến rồi."

Ở Khôn Ninh có thể xưng hô như vậy, ngoài Thái Tử ra thì không còn ai nữa. Phó Hoàng Hậu ngồi dậy, trong lúc này thì Thái Tử đã tiến vào.

"Mẫu hậu."

Thái Tử hành lễ với Phó Hoàng Hậu thì bị bà ta kéo lại.

"Đến đây với mẫu hậu, vẫn cứ khuôn phép như vậy?" Phó Hoàng Hậu cười nói, sai các cung nữ đem trà với điểm tâm hoa quả, bây giờ vẫn đối phó với Thái Tử như hồi còn đọc sách ở trong thư phòng, Thái Tử cũng chỉ nhìn xem.

Phó Hoàng Hậu lại kéo Thái Tử lên giường ngồi rồi mới nói: "Sao giờ này lại đến thăm mẫu hậu?"

"Đúng lúc không có việc làm thì nghĩ đến, nên lập tức đến thỉnh an mẫu hậu."

Phó Hoàng Hậu lắc đầu cười, thấy trong số hoa quả được bưng lên có một đĩa dâu tây thì lấy cho Thái Tử ăn.- đọc

Thái Tử là nam nhân mà nam nhân thì ít khi thích ăn đồ ngọt, mấy thứ có màu đỏ tươi này. Nhưng Thái Tử lại thích ăn dâu tây, những người biết được điều này rất ít.

Thái Tử ăn mấy quả thì không ăn nữa, Phó Hoàng Hậu nhìn thoáng qua âm thầm thở dài, bảo Niệm Thu đem khăn đến giúp hắn lau tay.

Sau đó, hai mẹ con lại nói mấy chuyện phiếm khác. Thái Tử thấy thời gian không còn sớm nữa thì lập tức cáo từ.

Đợi sau khi hắn đi, Phó Hoàng Hậu ngồi trên giường một cách lẳng lặng thẫn thờ nhớ đến Thái Tử Phi. Nhớ đến đứa bé trong bụng nàng ta, lại nhớ đến dáng vẻ ban nãy của Thái Tử, rõ ràng rất thích nhưng chỉ ăn mấy quả đã kiềm chế lại. Một cảm giác đau buồn dâng lên trong lòng.

Niệm Từ tiễn Thái Tử về thì thấy sắc mặt của Phó Hoàng Hậu, không nén nổi mà gọi một tiếng nương nương.

Phó Hoàng Hậu giơ tay nói: "Được rồi, ngươi không cần nói nữa. Ở đây không có kẻ ngốc, nàng ta cho rằng nàng ta thắng rồi, không ngờ rằng..." Lời còn lại bà ta không nói, chỉ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Bàn Nhi đoán không hề sai, quả nhiên tất cả mọi người đều đã rục rịch rồi.

Hiện giờ, mỗi ngày thời gian thỉnh an lại dài thêm trong vô thức. Trước kia đều là ngồi một chút, nhiều lắm thì uống cốc trà rồi đi, bây giờ mỗi người đều tìm cớ để kéo dài thêm một chút.

Cho dù sức khoẻ của Thái Tử Phi không tốt thì cũng sẽ không ở lại bên ngoài quá lâu, thậm chí thỉnh thoảng người còn chưa đi ra đã bảo bọn họ giải tán. Nhưng vẫn có người ở lại, một người ở lại những người khác tất nhiên sẽ không cam tâm, lập tức trở thành ở lại hết. Trong lòng Bàn Nhi cho dù có muốn đi cũng không muốn làm kẻ đứng đầu hứng gió.

Nơi này của Thái Tử Phi bất giác trở thành bếp lò, ai cũng muốn đến sưởi một chút.

Hôm nay, sau khi thỉnh an trở về, Bàn Nhi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Tiến vào phòng, lập tức đến thẳng chỗ giường, đạp giày thêu trên chân rơi ra, đi lên giường còn cầm một cái gối dựa nhỏ kê ở sau thắt lưng.

Cứ ngồi trên ghế không dựa vào một bên được suốt cả một buổi sáng, còn ngồi ghế cứng. Trên ghế tuy có đệm lót, nhưng thời tiết bây giờ đang nóng nên đều đổi thành một lớp, chỉ để dùng trang trí chứ không hề có khả năng xoa dịu cái mông ngồi lâu không cử động.

Bàn Nhi không chỉ đau mông, thắt cũng đau.

Tình Cô Cô hơi đau lòng, tự mình xoa thắt lưng cho nàng. Hương Bồ và Thanh Đại thì vừa bưng trà, vừa đem hoa quả đến cho Bàn Nhi lót bụng.

Mặc dù đã đến giữa trưa lập tức sẽ đến bữa trưa rồi, nhưng Bàn Nhi không ăn sáng nên vẫn là ăn trước rồi tính sau.

"Xem ra sau này phải gọi bữa sáng sớm hơn, chủ tử nên ăn rồi hãy đi thỉnh an. Nếu không cứ phải gắng gượng như vậy lâu dần sẽ không tốt cho sức khỏe." Hương Bồ nói.

Bàn Nhi uể oải: "Được, sau này ta sẽ dậy sớm hơn một chút, buổi tối ngủ sớm hơn."

Bạch Chỉ đi vào nói Tiểu Đức Tử có việc muốn bẩm báo.

Bây giờ Tiểu Đức Tử đã trở thành người cái gì cũng biết của chái tây, vừa thấy có tin tức gì cũng báo cho Bàn Nhi, đừng nói Bàn Nhi, cả đám Hương Bồ bọn họ cũng biểu hiện ra vô cùng tò mò.

Không lâu sau thì Tiểu Đức Tử đến, ở ngoài cửa còn quỳ xuống khấu đầu rồi mới đi vào.

"Chủ tử, hôm nay ở phòng ăn Tiểu Đậu Tử bên cạnh Hồ Lương Đệ với Tiểu Lục Tử bên cạnh Triệu Phụng Nghi nói với nhau vài lời."



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play