Bàn Nhi biết Tam Quận Chúa, kiếp trước Tam Quận Chúa là một đứa bé yếu ớt nhiều bệnh.
Hồ Lương Đệ luôn dựa vào Tam Quận Chúa để được Thái Tử sủng ái, chuyện này nàng cũng biết, nhưng khi ấy nàng còn đang bị giam trong Kế Đức Đường, nên cũng chẳng biết gì nhiều.
Nhưng nàng biết sau này Tam Quận Chúa đã chết yểu.
Không hẳn là vào thời điểm này, cũng phải muộn hơn một chút, nhưng thời gian cụ thể thì Bàn Nhi cũng chẳng còn nhớ rõ, dẫu sao thì đã qua nhiều năm như vậy, nhất là khi nàng mới vào Đông Cung, lúc đầu cũng sống rất đơn thuần, sau này lại bị Thái Tử Phi áp chế đến nỗi không kịp thở.
Sở dĩ nàng biết được là thông qua mấy lời đoán bừa của đám nô tài ở Kế Đức Đường, nghe nói vì chuyện Tam Quận Chúa bị bệnh mà Hồ Lương Đệ đã làm ầm ĩ lên, thậm chí còn có hai lần chặn Thái Tử từ chỗ Thái Tử Phi trở về.
Thái Tử Phi lại không hề tức giận (ngoài mặt), nhưng đám nô tài bên dưới đều vô cùng tức giận, cho nên Bàn Nhi mới nghe được mấy lời bàn tán ấy.
Trước đây Bàn Nhi nghĩ rằng, có lẽ vào khoảng thời gian này Tam Quận Chúa đã bắt đầu không ổn, vậy đêm thị tẩm hôm nay của Triệu Hi Nguyệt lại càng ảm đạm, e rằng mấy tháng tới Đông Cung không thể sống yên ổn.
Ai ngờ, buổi tối Thái Tử xuất hiện, còn đi nhầm phòng, hơn nữa là vì tính ngang ngược của nàng nên định để nàng thị tẩm. Hai người đều đã lên giường, không ngờ Hồ Lương Đệ lại đến quấy nhiễu.
Trước khi rời đi Thái Tử còn nhìn Bàn Nhi một cái, sau khi Bàn Nhi tiễn người đi thì quay lại giường nằm.
Nàng đang suy nghĩ về tâm sự trong lòng, nhưng Hương Bồ và Thanh Đại lại cảm thấy nàng không vui, nên kéo nàng rời giường, bỏ ai ai cũng sẽ không vui.
“Hồ Lương Đệ này cũng thật quá đáng, tối qua đã chặn một lần, hôm nay lại đến!” Hương Bồ tức đến nỗi thở hổn hển.
Vậy mới nói con người đều có tính xấu là cười trên nỗi đau người khác, trước kia khi cười nhạo ở Chái Đông cũng không nghĩ tới, đến phiên mình thì lại cực kỳ tức giận.
“Được rồi, bớt nói vài câu đi, sợ là Tam Quận Chúa thật sự không ổn rồi.” Bàn Nhi nói.
“Nô tỳ lại nghĩ là do Hồ Lương Đệ cố ý.”
Tình Cô Cô bước vào, đúng lúc nghe được lời của Hương Bồ lập tức mắng: “Sao ngươi theo Lý Ma Ma học quy tắc lâu như vậy mà vẫn chưa học được chút khôn ngoan nào, chủ tử là người để ngươi có thể nghị luận sao? Lời như vậy nói trong gian phòng này thì cũng thôi, bị người khác nghe được thì cẩn thận cái mạng.”
Trước đó Tình Cô Cô đã về dãy nhà sau nghỉ ngơi rồi, nhưng nghe nói Thái Tử đến lại vội vàng dậy, cũng không dám vào, bèn ở buồng phụ bên cạnh chờ, bên ngoài xảy ra chuyện gì, đương nhiên bà ta cũng không tiết lộ.
Hương Bồ nhận lời giáo huấn, không có tinh thần nói: “Cô Cô, ta sai rồi.”
Khi Ngọc Bình bị người kéo đi, Hương Bồ cũng nhìn thấy, lúc này nàng ấy mới nhận ra trong cung và bên ngoài không giống nhau.
“Được rồi, đi nghỉ cả đi, ta cũng phải nghỉ ngơi rồi, ngày mai còn phải dậy sớm thỉnh an.”
Hơn nữa còn có một trận phải đấu, chỉ dựa vào chuyện đêm nay Thái Tử đến nhầm cửa thì ngày mai Triệu Hi Nguyệt sẽ không tha cho nàng. Có điều lúc này trong lòng Bàn Nhi lại khá vui vẻ, nàng cảm thấy khởi đầu của mình và Thái Tử cũng xem như không tệ. Cuối cùng đã có sự tiếp xúc, vậy Thái Tử có đang nhớ mình không nhỉ?
Tuy là có chút mặt dày, nhưng Bàn Nhi nghĩ là có.
Quả nhiên hôm sau đi thỉnh an, chuyện tối qua Thái Tử đến nhầm cửa, ai cũng biết cả rồi.
Mỗi một ánh mắt đều có suy nghĩ riêng, vẻ mặt của Triệu Hi Nguyệt vô cùng tiều tụy, cũng vô cùng khó coi, ánh mắt gần như muốn nuốt chửng lấy Bàn Nhi.
Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn Thái Tử Phi sẽ ra mặt nói vài câu xem như cao thượng nhưng thực tế là xúi giục, nhưng hôm nay nàng ta cũng không thể can thiệp được.
Tam Quận Chúa thật sự không ổn rồi.
Chiều hôm qua còn tỉnh lại, đút được chút cháo, đến tối lại đột nhiên sốt cao, cả người co rúm, Hồ Lương Đệ bị dọa cho hồn bay phách tán, mới biết được Thái Tử đã vào phòng Bàn Nhi được một lúc, còn can đảm cho người đến gọi.
Quả thực hoảng nhưng không loạn.
Thái Tử Phi cũng bị làm cho hoảng sợ, lập tức đi đến đó.
Mời Thái Y đến, vừa châm cứu, vừa sắc thuốc, đến nửa đêm mới hạ bớt sốt. Thái Tử ở bên cạnh đến hơn nửa đêm mới đi, đương nhiên Thái Tử Phi cũng khó đi, chỉ có thể ở lại bên cạnh, vì vậy hôm nay nàng ta hoàn toàn không có tinh thần để ứng phó mấy chuyện này.
“Giải tán cả đi. Thay vì các muội có bản lĩnh ở đây tranh đoạt ghen tuông, không bằng đi thăm Tam Quận Chúa đi, ai cũng không bớt lo được!”
Bị giáo huấn xong, mọi người đều ngoan ngoan, cùng rời khỏi Kế Đức Đường, cũng không lập tức rời đi, mà hẹn cùng đi thăm Tam Quận Chúa.
Vì Hồ Lương Đệ đã có nhiều tiền án, nên Tam Quận Chúa lâm bệnh, mọi người đều cho rằng nàng ta cố ý mượn con để được sủng ái, lần này có vẻ không phải vậy, nói chung là phải đi thăm, nhất là khi Thái Tử Phi lại đích thân nhắc nhở, cho dù là làm cho Thái Tử xem.
Hẹn xong thời gian, mọi người lập tức tản đi mà không cần nói.
Sau khi Bàn Nhi trở về thì cho người lấy bạc, đến Phủ Nội Vụ làm một chiếc Khóa Trường Mệnh.
Chiếc khóa không nhỏ, bên trên có điêu khắc hoa văn Phúc Thọ Lộc, áng chừng trong tay không nhẹ cũng không nặng, khoảng chừng ba bốn lượng, vừa hợp với tuổi tác của Tam Quận Chúa.
Đương nhiên chắc chắn là Tam Quận Chúa sẽ không đeo, cả người tặng và người nhận đều biết rõ trong lòng, chẳng qua chỉ là tấm lòng.
Nghiễm nhiên viện của Hồ Lương Đệ ở là cái to nhất trong mấy cái nhỏ, cũng được bày trí xa hoa nhất. Nghe nói viện đối diện với viện của nàng ta cũng lớn như vậy, theo lệ Thái Tử có thể phong hai vị Lương Đệ nhưng đến nay chỉ có một vị, vì vậy viện đối diện kia đến nay vẫn còn trống.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Mọi người đến thăm Tam Quận Chúa, lại nói mấy lời an ủi không mặn không nhạt, sau đó từng người dâng lên lễ vật. Đến lượt Bàn Nhi, Hồ Lương Đệ nhìn lâu hơn một chút, nói: “Vẫn là muội có lòng.”
Không nghe ra lời này có ý tứ gì, nhưng Bàn Nhi ở trong cung đã lâu, đương nhiên là biết đạo lý sinh tồn trong cung.
Trong cung kỵ nhất là tặng đồ ăn quần áo, ngược lại tặng như nàng là an toàn nhất. Một tấm mỏng nhẹ, bên trong cũng không thể giấu được cái gì, đương nhiên cũng sẽ không rơi vào tay người khác hay bị người khác hãm hại.
Bàn Nhi nhìn gương mặt Hồ Lương Đệ, trong nét đẹp kiều diễm lại có vẻ tiều tụy, nhìn sang cơ thể yếu ớt gầy gò cùng gương mặt nhợt nhạt gần như trong suốt của Tam Quận Chúa, đối với nàng cũng xem như là lời hay.
Đối với nàng những thứ khác không phải là sở trường, nhưng giỏi nhất là tự an ủi bản thân, suy cho cùng nếu không phải trái tim nàng mạnh mẽ thì kiếp trước nàng cũng không sống được hơn ba mươi năm.
Đương nhiên Hồ Lương Đệ sẽ không giữ các nàng ấy ở lại uống trà, thế là một đám người cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi.
Bệnh của Tam Quận Chúa, làm cho vùng trời của Đông Cung bị che phủ bởi một tầng mây mù.
Con nối dõi Thái Tử rất gian nan, ba đứa con gái như vậy, nếu thiếu đi một đứa, tuy không đến nỗi trời sẽ sập xuống, nhưng cũng là một chuyện làm người khác không vui.
Nhiều ngày liên tiếp, các Thái Y cứ ra ra vào vào Đông Cung.
Thậm chí đến cả Hoàng Hậu cũng đã nghe nói, còn phái cả Bào Viện Sử của Thái Y Viện đến. Y thuật của Bào Viện Sử vô cùng tài giỏi, chuyên xem bệnh cho Thành An Đế cùng Phó Hoàng Hậu và Thái Hậu, có lẽ Bào Viện Sử có thể cứu được.
Bào Viện Sử đã ra vào Đông Cung nhiều ngày, nghe nói đến cả đơn thuốc cũng đã đổi mấy lần, cuối cùng bệnh của Tam Quận Chúa cũng có khởi sắc. Thực ra Tam Quận Chúa cũng không mắc bệnh gì nghiêm trọng, là do lúc trước thai không đủ ngày nên dễ bị bệnh, cộng với tuổi còn nhỏ, dễ mắc phong hàn là chuyện rất bình thường, mấy lý do đó đều làm cho bệnh của nàng thêm nguy kịch.
Nghe đâu Tam Quận Chúa đã bị kinh sợ, mới đột nhiên mắc bệnh nặng như vậy.
Nói rằng bà vú không chăm sóc tốt, còn bị Hồ Lương Đệ phát hiện, lúc đó Hồ Lương Đệ đang muốn dùng trượng đánh chết người ngay trong viện, sau đó bị Thái Tử Phi biết được thì ngăn lại.
Với mấy năm này Tề Vương, Sở Vương liên tục thay nhau nắm quyền, ngược lại khó lắm Thái Tử mới nhận được việc vặt, vẫn là thay Thành An Đế sửa cái gì mà
.
Thành An Đế lâm chính gần hai mươi năm, tự khoe khoang rằng văn trị võ công đều không tệ, đến nay thiên hạ thái bình, nên muốn biên soạn một cuốn sách tập hợp văn hóa cổ kim có một không hai, để lưu danh muôn đời, để con cháu nhiều đời sau khi nhắc về ông ta không phải từ sử sách, mà là nhờ xem được bộ
này có thể nhớ đến uy danh của ông ta.
Bộ
này Thái Tử đã sửa gần năm năm, từ sau đại hôn là bắt đầu sửa, nghiễm nhiên Thành An Để còn định để Thái Tử tiếp tục sửa, không có ý định để hắn lâm triều.
Giờ đây tình hình Đông Cung không ổn, đang ở ngay đầu sóng ngọn sóng, nếu như Hồ Lương Đệ dùng trượng đánh chết bà vú của Tam Quận Chúa thì không biết bên ngoài sẽ loan tin như thế nào nữa, đương nhiên Thái Tử Phi phải ngăn lại.
Nhưng hành vi này nghiễm nhiên đã đắc tội đến Hồ Lương Đệ, thậm chí mở rộng ra thì có thể là bà vú đã bị Thái Tử Phi mua chuộc, mới có thể xuống tay với Tam Quận Chúa.
Đương nhiên đằng sau những chuyện này là tự Bàn Nhi suy đoán, bởi vì từ sau khi chuyện này xảy ra Hồ Lương Đệ vẫn còn có những hành động biết sai còn làm.
Đầu tiên là mượn bệnh của Tam Quận Chúa đến thỉnh an, sau khi thấy bệnh của Tam Quận Chúa có khởi sắc, lại mượn chuyện bản thân bị động thai khí phải dưỡng thai không thể đến thỉnh an, ngược lại thời gian đó chạy đến Khôn Ninh Cung hai vòng, dáng vẻ này có chỗ nào giống bị động thai khí chứ?
Ngoài mặt Thái Tử Phi không lộ vẻ bất ngờ, nhưng vẻ mặt lại ngày một kém. Nhưng nàng ta đối xử với Tam Quận Chúa nàng ta không qua loa chút nào, ngày ngày hỏi han ân cần, dù cho Hồ Lương Đệ khó chịu ra mặt, cũng vẫn cứ làm như trước không chậm trễ chút nào.
Do đó trong mấy ngày này, có một ngày đột nhiên Thái Tử Phi bị ngất ở Kế Đức Đường.
Mời Thái Y đến bắt mạch, bất ngờ xảy ra chuyện Thái Tử Phi có thai.
Chuyện này lại xảy ra sớm hơn so với kiếp trước, Bàn Nhi phát hiện từ sau khi nàng sống lại, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Thái Tử Phi có thai đương nhiên là hỉ sự.
Tin vừa mới truyền đi, ngay lập tức các nữ nhân nơi hậu viện đều đi đến thăm như nước chảy.
Người khác đi rồi, đương nhiên Bàn Nhi cũng phải đi.
Xưa nay Từ Lương Viện luôn được Thái Tử Phi yêu thích, căn phòng trật người ai cũng nghe nàng ta không ngừng nói những lời ngọt ngào, những người khác ở phía sau giương mắt nhìn.
Hồ Lương Đệ không đến, Bàn Nhi không tin nàng ta chưa nhận được tin, có lẽ là không muốn đến, hoặc là đang ngồi trong viện ưu buồn.
Thái Tử Phi một khi có thai, hậu viện này ắt phải có biến động.
Biến động này là tốt hay xấu, không ai nói được, nhưng chắc chắn là ảnh hưởng lớn nhất đến Hồ Lương Đệ. Dựa vào cái bụng này, nàng ta đương nhiên muốn áp chế khí thế của Thái Tử Phi xuống, ở chỗ Hoàng Hậu Nương Nương vô cùng được sủng ái. Giờ đây Thái Tử Phi có thai, nếu như sinh ra đích tử, cho dù nàng ta cũng sinh được con trai thì cuối cùng thứ tử vẫn phải cúi đầu trước đích tử.
Quả nhiên, Bàn Nhi và những người khác vừa đứng vững chưa nói được hai câu thì Khôn Ninh Cung đã phái người đưa đồ đến.
Người ra mặt là cung nữ Niệm Thu bên cạnh Phó Hoàng Hậu.
“...Nương Nương dặn người hãy bồi dưỡng thân thể thật tốt, nếu có chuyện gì cứ cho người sang Khôn Ninh Cung báo.”
Thái Tử Phi mặc chiếc áo màu hồng cánh sen, ngồi thẳng trên giường, sắc mặt nàng ta có chút nhợt nhạt, tinh thần cũng không tốt lắm, nhưng cử chỉ đúng mực, thái độ hờ hững.
“Làm phiền Mẫu Hậu đã bận tâm, ta nhất định sẽ bồi dưỡng thân thể thật tốt, cố gắng sinh cho Điện Hạ một tiểu Hoàng Tử.”
“Vậy nô tỳ không làm phiền nữa, cũng tránh làm phiền Thái Tử Phi nghỉ ngơi.” Sau Khi Niệm Thu hành lễ xong, đang định cáo lui.
“Cô cô đợi một chút, Phú Xuân ngươi tiễn Niệm Thu Cô Cô ra ngoài.”
Nếu không sao lại nói người trong cung đều giỏi mở mắt nói nhảm, rõ ràng trong phòng còn một đám người đang đứng như vậy, Niệm Thu lại giống như không nhìn thấy, tuy nói sợ làm phiền Thái Tử Phi nghỉ ngơi.
Chẳng qua Khôn Ninh Cung phái người đến, đưa đồ là giả, tỏ rõ thái độ mới là thật.
Phó Hoàng Hậu xuất thân thế gia đại gia tộc, nếu không phải Thái Tử Phi mãi không thể sinh cho Thái Tử một đích trưởng tử, con nối dõi trong Đông Cung cũng không nhiều, Phó Hoàng Hậu sao phải ngấm ngầm làm Thái Tử Phi khó xử, còn cất nhắc Hồ Lương Đệ. Bây giờ nếu Thái Tử Phi đã có thai, bất luận thai của nàng là nam hay nữ, Hồ Lương Đệ đều phải đứng sang một bên, bởi vì Phó Hoàng Hậu không thế để Thái Tử Phi chịu ấm ức vào khoảng thời gian này được.
Vậy nên nữ nhân trong cung biết co biết duỗi, đặc biệt là người ở địa vị cao, nổi giận trách mắng đều là ân huệ, khi xoi mói người cũng có thể bày ra tư thái nhẹ nhàng.
Trải qua cảnh tượng như vậy, sau đó những lời ngọt ngào của Hồ Lương Đệ lại càng không cần tiền mà phun ra ngoài, đến cả Hà Lương Viện trước nay vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng cũng mấp máy nói ra hai câu dễ nghe.
Thái Tử Phi có thai thì không thể thị tẩm nữa, dựa vào tính cách của nàng ta, bây giờ không dễ gì mới chuyển mình được, ắt phải cử người đến gây áp lực Hồ Lương Đệ.
Mà Hồ Lương Đệ khoe khoang mình được chiều chuộng chưa từng phải làm gì một mình, lại vì chuyện của Tam Quận Chúa làm Thái Tử Phi khó xử. Thái Tử Phi cân nhắc người, tất nhiên nàng ta cũng sẽ có hành động, Đông Cung rối loạn, ai có thể leo lên vị trí trên, ai cũng không thể nói chắn rằng người vẻ vang tiếp theo.
Từ Lương Viện không cần nói, đương nhiên là cùng phe với Thái Tử Phi, Hà Lương Viện thì không tỏ rõ thái độ, xem ra qua ngày hôm nay, có thể cũng nghiêng về phía Thái Tử Phi. Lưu Thừa Huy và Mã Thừa Huy thì càng không cần nói, sớm đã là người vô tình rồi, vậy chỉ còn lại Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt.
Trước đây Triệu Hi Nguyệt đã nghiêng về phía Thái Tử Phi, còn lại Bàn Nhi tuy ngoài mặt đã là người của Thái Tử Phi, kỳ thực hai bên không hề nhiệt tình, Bàn Nhi nghĩ bụng ngày tháng tiếp theo có lẽ sẽ không còn yên tĩnh.
Sau khi từ Kế Đức Đường trở về, Bàn Nhi bèn dặn dò người bên dưới, kẻ trên người dưới nói chuyện phải cẩn trọng, cũng tránh dẫn đến tai họa.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT