Thẩm An An cảm thấy mình sắp chảy máu mũi đến nơi rồi, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Lục Tu Viễn, cô dùng giọng yếu ớt nói: "Anh có thể ra ngoài trước được không, em muốn yên tĩnh một lát."

"Yên tĩnh gì chứ?" Lục Tu Viễn nghe không hiểu cười nói.

Ôi, người này thật là đáng ghét, truy hỏi tiếp để làm gì chứ!

Thẩm An An cúi đầu, chu đôi môi đỏ mọng lên đẩy anh ra ngoài: "Anh đi ra ngoài đi!"

Không ngờ Lục Tu Viễn nắm lấy tay cô, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng đang chu ra của cô, giọng nói ôn nhu dễ nghe: "Anh đi ra ngoài, em cũng phải nhanh ra ngoài đấy!"

Tại sao nghe thấy những lời này lại cảm thấy có cảm giác kỳ lạ nhỉ, Thẩm An An lén lút ngẩng đầu lên liếc nhìn Lục Tu Viễn.

Lục Tu Viễn bắt được động tác nhỏ này của cô, cong môi cười, vươn tay nhéo nhéo má cô nói: "Anh đã bảo nhân viên phục vụ khách sạn mang đồ ăn sáng đến rồi, có bánh mì phô mai và cháo yến sào em thích ăn, mau ra ăn đi."

Nói rồi anh mở chăn bông ra ngoài, Thẩm An An vẫn đang ở trong chăn, một lúc sau, cô vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon, vì vậy cô nhấc chăn lên rồi chui ra ngoài.

Lục Tu Viễn bưng bữa sáng vào, nhìn thấy Thẩm An An chui từ trong chăn bông ra, cô vừa định ngồi dậy liền ngã ngửa ra sau, thắt lưng truyền đến một cơn đau dữ dội.

Thẩm An An cau mày, đưa tay xoa xoa thắt lưng, tối hôm qua cô quá phóng túng rồi, đây chính là hậu quả của sự phóng túng.

Lục Tu Viễn vội vàng đặt bữa sáng sang một bên, bước nhanh tới, đưa tay đến sau eo của cô, nhẹ giọng nói: "Đau lắm không, để anh xoa cho em."

Thẩm An An không ngờ Lục Tu Viễn sẽ đi tới, lại bị hành động của anh dọa sợ, cô vừa muốn tránh đi thì liền bị anh túm lại, anh cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào cô nói: "Em trốn gì thế."

"Em, em, em có thể tự làm…"

Lục Tu Viễn cười thầm: "Có thể tốt hơn tay nghề của anh sao, có thể xoa bóp thoải mái hơn anh sao."

Những lời nói này tại sao lại nghe ra được nghĩa khác vậy, rõ ràng là lời anh nói rất nghiêm túc, từng chữ một đều rất bình thường nhưng đây là buổi sáng, quan hệ giữa hai người lại như vậy, Thẩm An An không tự chủ mà đỏ mặt lên.

"Được rồi, nằm sấp xuống đi." Lục Tu Viễn không cho cô nhiều thời gian để suy nghĩ, kéo cô nằm xuống giường, nhẹ nhàng xoa xoa hai bàn tay to lên thắt lưng của cô, thủ pháp thuần thục, lực đạo vừa đủ thích hợp, giống như đã từng luyện tập rồi vậy, anh khiến cho Thẩm An An rất thoải mái.

Một lúc sau, Thẩm An An cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, vì vậy cô bảo Lục Tu Viễn dừng lại, cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn Lục Tu Viễn nói: "Tay nghề của anh tốt như vậy, có phải là đã từng học xoa bóp cho người khác rồi không?"

Lục Tu Viễn liếc nhìn cô, vươn tay nhéo má cô, khóe miệng hơi cong lên: "Anh học được từ em đó."

Thẩm An An: "…"

Lại một lần nữa bị anh đùa giỡn rồi…

Trong bữa sáng, Lục Tu Viễn ngồi đối diện với Thẩm An An nhìn cô ăn, cho đến khi cô ăn hết miếng bánh sandwich phô mai và cháo yến cuối cùng, anh đưa tay rút khăn giấy cho cô.

"Cảm ơn." Thẩm An An lấy khăn giấy lau miệng, sau đó cười nói: "Không ngờ bữa sáng trong phòng tổng thống còn ngon hơn bữa sáng ở đoàn làm phim của em đó."

Lục Tu Viễn chỉ "ừm" nhẹ một tiếng, nghe không được vui vẻ lắm.

Thẩm An An cảm thấy có chút kỳ quái, cô thầm nghĩ vừa rồi vẫn còn tốt, bây giờ lại làm sao rồi, nhìn thấy Lục Tu Viễn lấy điện thoại di động ra, lật xem một hồi, tìm được couple "Chu Thẩm một đời " và những lời trích dẫn của họ trên mạng, mặt không biểu cảm hỏi Thẩm An An: "Đây là cái gì?"

"Cái này… chỉ là CP do cư dân mạng chế ra thôi, không có gì cả." Đối mặt với vẻ mặt vô cảm của Lục Tu Viễn, Thẩm An An cảm thấy có chút áy náy không thể giải thích được, như thể cô đã làm sai điều gì đó vậy, nhưng rõ ràng cô không hề làm sai gì cả.

"Được rồi." Lục Tu Viễn gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận lý do thoái thác này của cô, nhưng sau đó anh nói: "Vậy chuyện hot search bại lộ chuyện tình của em và Chu Hồng Sinh là như thế nào?"

"Chuyện đó, chuyện đó đã được giải thích rõ ràng rồi mà!" Thẩm An An trong lòng hoảng hốt, cô vội vàng nói: "Chúng em chỉ định đi ăn khuya cùng nhau thôi, cười hi hi ha ha đều là vì làm nóng giới giải trí nên nói hươu nói vượn vậy thôi, lúc đó Từ Hiểu Lộ cũng ở đó, anh không tin có thể hỏi cô ấy là được rồi, em và Chu Hồng Sinh thật sự không có gì cả."

"Không có gì." Lục Tu Viễn chế nhạo, không vui nói: "Như vậy là đối với em mà nói là không có gì cả nhưng đối với anh không phải như vậy, anh là bạn trai của em, em đặt anh ở đâu, em để anh nhìn thấy những hot search như vậy, em cảm thấy anh nên nghĩ như thế nào?"

"Không phải là em đã nói hết rồi sao, đó là do họ nói hươu nói vượn thôi, chúng em không có gì cả…"

"Đúng vậy, hai người không có gì cả!" Lục Tu Viễn ủ rũ nói: "Anh ta bảo em ra ngoài ăn khuya em liền đi ra ngoài ăn khuya, vậy anh bảo em ở lại đây, tại sao em không ở lại?"

Sau khi bị Lục Tu Viễn cướp lời, Thẩm An An không vui nữa, cô đã giải thích với anh như vậy rồi, anh vẫn không tin cô không hiểu cô, cô cũng tức giận nói: "Anh còn không biết xấu hổ nói em sao, vậy em gọi điện thoại cho anh gửi tin nhắn wechat cho anh, tại sao anh không trả lời em."

"Anh đang bận làm việc mà." Lục Tu Viễn nghiêm mặt nói.

"Vậy em cũng bận làm việc đó." Thẩm An An đứng lên khỏi ghế, xoay người bỏ đi, để mặc anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Quay lại." Lục Tu Viễn bất mãn hét lên ở sau lưng.

Không quay lại. Thẩm An An khịt mũi, tiếp tục đi ra ngoài phòng, cô định về phòng của mình, cô không muốn đối mặt với Lục Tu Viễn hung dữ đó nữa.

"Thẩm An An!" Lục Tu Viễn nhìn bóng lưng của Thẩm An An đi ra ngoài, ủ rũ gọi tên cô.

Thẩm An An mặc kệ ánh mắt như phun lửa sau lưng cô, tiếp tục đi về phía trước mà không hề ngoảnh lại.

Quả thật là bị cô gái này làm cho tức chết mà! Lục Tu Viễn lập tức đứng lên, sải bước đi ra phía cửa, ngăn Thẩm An An lại, không nói một lời mà túm lấy cánh tay cô.

"Anh làm gì thế." Thẩm An An tức giận mắng anh, thậm chí còn đánh anh nữa: "Thả em ra!"

Lục Tu Viễn siết chặt cánh tay của cô, nghiêm nghị nói: "Không buông."

"Anh, anh đừng quá đáng!" Thẩm An An nhìn chằm chằm vào anh, hung dữ nói.

Lục Tu Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phập phồng của cô, đột nhiên cong môi thành một nụ cười nói: "Vậy thì anh sẽ quá đáng một lần nữa!" Vừa dứt lời, anh đẩy cô dựa lưng vào cánh cửa, một tay khống chế cằm cô, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô.

"Ưm…" Thẩm An An bị Lục Tu Viễn hôn, cô muốn trốn cũng không trốn được, đẩy cũng không đẩy được, âm thanh rên rỉ yêu kiều không thể khống chế được mà phát từ trong miệng ra.

"Ưm, ư, ưm…" Anh thật khốn nạn.

"Ưm, Ưm, Ưm, Ưm" Anh buông em ra.

"Ưm…."

Mãi cho đến khi anh hôn Thẩm An An đủ rồi, hôn đến khi cô không còn giãy giụa nữa, tay chân vô lực mà dựa vào trong lòng anh, anh mới buông cô ra, anh nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt sâu thẳm, một giọng nói khàn khàn trầm thấp lọt vào tai cô: "An An, em là của anh."

Anh bế cô lên và trực tiếp đi thẳng vào trong phòng.

Thẩm An An sợ hãi hét lên một tiếng: "Anh muốn làm gì, nhanh thả em ra. Lục Tu Viễn!"

Lục Tu Viễn người cao chân dài, đi vài bước đã vào đến trong phòng, anh đè cả người cô lên giường, lấy điện thoại di động ra đưa đến trước mặt hai người, ấn chụp một tấm ảnh rồi từ trên cao nhìn xuống nói: "Đăng lên Weibo!"

"Làm, làm cái gì?" Thẩm An An lo lắng nuốt nước bọt, anh sẽ không định đăng ảnh giường chiếu đúng không?

Lục Tu Viễn chính trực nói: "Tuyên bố chủ quyền."

"Không cần!" Thẩm An An theo phản xạ vội vàng chạy tới, ngăn Lục Tu Viễn đăng lên Weibo, cô gần như khẩn cầu nói: "Anh đừng đăng!"

Lục Tu Viễn bình tĩnh, ủ rũ nói: "Tại sao chứ, em là bạn gái của anh mà!"

"Cầu xin anh đó!" Thẩm An An ghé vào người của Lục Tu Viễn, nhẹ giọng cầu xin: "Anh biết mà, em vừa mới ra mắt, còn chưa có danh tiếng gì, nếu như bây giờ anh công bố quan hệ của chúng ta, anh bảo em phải làm như thế nào, người khác sẽ nhìn em như thế nào, sau này em làm sao lăn lộn trong giới giải trí được nữa?"

Mấu chốt là nếu dựa theo kết cục của cô trong sách thì sau này cô sẽ bị Lục Tu Viễn ruồng bỏ, những người khác sẽ cười nhạo cô đến chết, ai cũng nóng lòng muốn giẫm lên người cô, đến lúc đó cô làm sao có thể gặp ai được nữa!

Vì vậy Weibo này dù như thế nào cũng không thể đăng lên, tuyệt đối không thể đăng lên.

Thẩm An An chắp tay trước ngực, làm bộ dáng đáng thương với Lục Tu Viễn, mặt mày buông xuống, bi ai mà cầu xin: “A Viễn, anh tốt nhất, cầu xin anh, không cần phát weibo công khai, lúc trước anh cũng đồng ý với em rồi, đã nói chờ đến lúc thích hợp mới công khai.”

"Vậy phải đợi đến khi nào nữa?" Lục Tu Viễn nhướng mày lạnh lùng nói.

Thẩm An An trợn tròn mắt, nhẹ giọng nói tiếp: "A Viễn, anh đừng vội mà, đợi đến thời điểm thích hợp thì tự nhiên sẽ công khai thôi, sau này em sẽ ngoan ngoãn, anh hãy tha thứ cho em đi, em vẫn còn là một người mới, em không muốn chết từ trong nôi mà chưa có thành tích nào cả đâu, cầu xin anh đó."

Giọng nói của cô mềm mại đáng yêu, nghe vào trong tai, khiến cho người ta không còn nóng nảy, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất tinh vi của cô, mắt đen xinh đẹp đong đầy nước mắt, phảng phất trong nháy mắt, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Liếc mắt nhìn qua một cái, bộ dáng thật sự vô cùng đáng thương, bất cứ ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà mềm lòng.

Trên thực tế, điều này cũng đúng, Lục Tu Viễn không giữ được ý chí sắt đá với Thẩm An An, anh chỉ tức giận vì cô vướng tin đồn tình ái với người khác mà không có vị trí cho anh, anh muốn công khai cũng là muốn cô quan tâm tới, nếu như trong lòng anh không có cô, dù cô lên hot search tình ái với ai, anh cũng không thèm quan tâm, chỉ là vì người đó là Thẩm An An, là người trong trái tim anh, nên anh mới quan tâm như vậy.

Mặc dù trong lòng Lục Tu Viễn đã dịu lại rồi, nhưng trên mặt anh vẫn không có chút dao động nào, anh vẫn nghiêm túc nói: "Nếu như em cầu xin anh thông cảm cho sự khó khăn của em, vậy em cũng phải thông cảm cho anh, anh nhìn thấy em vướng tin đồn tình ái với người khác, em biết anh cảm thấy như thế nào không?"

Nghe thấy lời chỉ trích của Lục Tu Viễn, Thẩm An An lén liếc nhìn anh, mơ hồ cảm thấy là bản thân dường như đã đội cho Lục Tu Viễn một cái *mũ xanh rồi.

*ý chỉ cắm sừng

Haiz, cô thầm thở dài, trên khuôn mặt ủy khuất lộ ra một tia tà mị: "A Viễn, những cái đó đều là nhảm nhí thôi, anh đừng lo lắng."

Lục Tu Viễn ủ rũ không nói gì, dường như anh không hài lòng với lý do thoái thác của cô.

Thẩm An An nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm của anh, do dự một chút, trong đầu cô đột nhiên có cách. Anh vừa mới dùng cách này để đối phó với cô, cô sẽ đối phó lại bằng cách đó, như vậy thì ai cũng không thiệt ai rồi!

Khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm An An nhào lên như một con sói đói vồ dê vậy, đôi môi đỏ mọng của cô chạm vào đôi môi mỏng của Lục Tu Viễn, hôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play