Trong trí nhớ của Lục Tu Viễn, Thẩm An An trước kia hiếm khi bạo dạn như vậy, anh vẫn nhớ cô ngượng ngùng như thế nào khi lần đầu tiên ở bên cạnh anh, trong toàn bộ quá trình anh đều là người chủ động, cô chỉ cúi đầu không dám mở mắt nhìn anh, toàn thân màu hồng phấn giống như một đóa hoa mỏng manh trên cành vậy, vẫn là anh để cô đặt tay lên bờ vai anh, anh ôm lấy eo cô, từng chút từng chút một hôn lên cơ thể cô, cuối cùng cô đã nở rộ trong vòng tay anh, khóc như hoa lê rơi dưới mưa vậy.

Lần đầu tiên cô trao cho anh, ngây ngô và trong sáng, anh rất trân trọng, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, anh mới miễn cưỡng buông cô ra, cảm giác cô giống như một con búp bê sứ, vì sợ chạm vào làm hỏng cô rồi, trong lòng anh vô cùng lo lắng bứt rứt, anh cố gắng dỗ dành và nhẹ nhàng vỗ về cô.

Mặc dù sau này hai người ở bên cạnh nhau là thuận theo tự nhiên, cô cũng có lúc quấn quýt lấy anh, nhưng vẻ đẹp của đêm đầu tiên vẫn giống như đêm qua, trong nháy mắt đã thay đổi.

Lục Tu Viễn cụp mắt nhìn Thẩm An An đang say khướt như yêu tinh ở trước mặt, dáng vẻ ngây thơ vô số tội lúc trước nay còn đâu nữa.

Mọi chuyện đúng như lời Thẩm An An nói, cô đã không còn là cô của ngày xưa nữa rồi.

Nhưng người phụ nữ giống như yêu tinh trước mặt này đang quyến rũ trái tim anh và dường như anh cũng đã thay đổi rồi.

"Em đi tắm trước đi." Lục Tu Viễn nhíu mày, vừa ôm vừa kéo Thẩm An An đang say rượu đi đến cửa phòng tắm, mùi rượu trên người nặng như vậy, cũng không biết là đã uống bao nhiêu rượu nữa.

"Tửu lượng không tốt thì uống ít đi một chút, trợ lý của em cũng không biết ngăn em lại sao!" Lục Tu Viễn ủ rũ khiển trách Thẩm An An, thật ra là anh càng lo lắng hơn khi Thẩm An An uống nhiều sẽ xảy ra chuyện, những chuyện này đã xảy ra quá nhiều rồi.

Thẩm An An đang say rượu hiển nhiên hiểu sai ý của anh, cô chống cằm nói: "Tửu lượng của em rất tốt, em không có say rượu, em còn có thể uống thêm một chai nữa đó."

Theo như tửu lượng của Thẩm An An trước đây thì uống với hai ba người đàn ông cũng không thành vấn đề, so với số lượng uống tối nay thật sự không thể say được, nhưng cô quên mất là cô đã xuyên không vào trong sách rồi, nữ phụ "Thẩm An An" không thể có tửu lượng tốt như cô được, cũng thừa nhận cô không thể uống được nhiều rượu như vậy, kiếp trước cô uống nhiều như vậy đều cảm thấy không thành vấn đề gì, nhưng bây giờ rượu đang bốc lên, cơ thể của cô không thể chịu đựng được nên đã say rồi, những lời nói tiếp theo cũng là lời của người say luôn.

Nói chuyện với người phụ nữ đang say rượu quả thực không dễ gì, Lục Tu Viễn buông tay đang nắm lấy Thẩm An An, như là cố ý vậy, anh lạnh lùng nói: "Em nói em không say, vậy em tự mình đi vào phòng tắm tắm rửa đi."

Thẩm An An bất mãn mím môi, nghĩ thầm đi thì đi, tắm thì có gì không được chứ, tắm thì tắm thôi!

Cô buông bàn tay đang đỡ mình của Lục Tu Viễn ra rồi đi về phía trước, còn chưa đi được hai bước chân đã mềm nhũn ra, mắt thấy chuẩn bị ngã sấp mặt xuống đất rồi.

"Cẩn thận." Cuối cùng Lục Tu Viễn không thể nhìn Thẩm An An ngã xuống đất mà không quản được, anh nhanh chóng bước tới vươn tay bắt lấy cô, bất lực không nói nên lời ôm Thẩm An An đang say khướt vào trong lòng.

Thẩm An An "hừ" một tiếng, đầu óc cô choáng váng, cô đã say hoàn toàn rồi, cả người cô yếu ớt, say không đứng nổi chỉ có thể nhẹ nhàng dựa vào vòng tay của Lục Tu Viễn thôi.

Lục Tu Viễn cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt ửng hồng vì say rượu của Thẩm An An, làn da trắng nõn của cô đã nhuộm một màu ửng đỏ, khóe mắt còn đọng tia nước, khiến cô càng xinh đẹp quyến rũ hơn.

Cổ họng Lục Tu Viễn thắt lại, anh nhẹ nhàng đẩy Thẩm An An ra, khàn giọng nói: "Đi tắm rửa đi."

"Ừm…" Thẩm An An lúc này đã say đến mức không thể nghe được Lục Tu Viễn đang nói gì với cô nữa rồi, cô cọ cọ vào cánh tay của Lục Tu Viễn như một con mèo.

Điều này không nghi ngờ gì giống như việc bắt lửa vậy.

Lục Tu Viễn cảm thấy một chỗ trên người bắt đầu trở nên căng thẳng, anh muốn kêu Thẩm An An đi vào phòng tắm tắm rửa, nhưng Thẩm An An đã say bất tỉnh nhân sự, anh vừa buông tay, Thẩm An An đã mềm nhũn trượt xuống đất như một sợi mì, anh thực sự bất lực, cơ thể cũng khó chịu, chỉ có thể ôm cô lên đưa cô vào trong phòng tắm.

Trong phòng tắm, Lục Tu Viễn cởi quần áo, chuẩn bị nước nóng trong bồn tắm, giúp Thẩm An An cởi váy, trực tiếp bế cô vào trong bồn tắm.

Thẩm An An ngâm mình trong nước, nước nóng làm dịu làn da đang bị bỏng của cô, dường như cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng khịt mũi một tiếng.

Nghe thấy tiếng khịt mũi khe khẽ của cô, Lục Tu Viễn dùng bông tắm xoa lên người cô, anh cũng không còn là một cậu bé đơn thuần nữa, có một vài thứ sau khi nếm thử rồi sẽ cảm thấy mê thích vô cùng, Thẩm An An ở trước mặt quá hấp dẫn, mềm mại và mọng nước như một trái đào chín mọng.

Làn da trắng như ngọc, thân hình lả lướt hấp dẫn, đôi mắt say rượu quyến rũ, môi đỏ mọng, tóc đen như một yêu tinh mê người, thứ gọi là lý trí trong đầu Lục Tu Viễn đã sụp đổ rồi.

Thẩm An An đang nằm trên thành bồn tắm đột nhiên nhướng mày lên, như nhìn thấy điều gì đó thú vị, đôi mi dài và dày như chiếc quạt nhỏ khẽ rung lên, cô mỉm cười sờ soạng lên người Lục Tu Viễn, miệng không ngừng rên rỉ nói: "Cứng quá đi!"

Chắc cô đang cho rằng mình say và đang nằm mơ rồi, cô coi Lục Tu Viễn là người trong mộng, một con chó sói nhỏ đẹp trai tuyệt trần như vậy, chị sẽ yêu thương em nhé!

Khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé của Thẩm An An chạm vào nó, lý trí cuối cùng còn sót lại trong tâm trí của Lục Tu Viễn đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Mẹ nó y chang một bài kiểm tra ý chí con người, đặc biệt là ở trước mặt những người mình thích nữa.

Lục Tu Viễn cúi đầu, vòng tay ra sau lưng Thẩm An An ôm lấy đầu cô, dùng bờ môi mỏng hôn lên môi cô, mút mạnh và cắn vào, anh dùng lưỡi cạy môi và răng cô ra chui vào miệng vào quấn lấy lưỡi cô hôn.

"Ưm…" Thẩm An An bị nụ hôn của Lục Tu Viễn làm cho khó thở, cô yêu kiều rên nhẹ.

Lục Tu Viễn vừa hôn cô vừa cởi bỏ quần âu và áo sơ mi ở trên người, đôi chân dài bước vào trong bồn tắm.

Vốn dĩ lúc trước khi chỉ có một mình Thẩm An An thì bồn tắm rất rộng rãi, nhưng khi Lục Tu Viễn với đôi chân dài bước vào, toàn bộ bồn tắm trở nên chật hẹp hơn.

Thẩm An An cảm thấy hơi chặt, cô muốn tránh sang một bên, nhưng động tác của Lục Tu Viễn lại nhanh hơn cô, anh vươn tay ôm lấy eo của cô, nâng cả người cô lên, tách đôi chân mảnh mai của cô ra, trực tiếp ôm cô lên đùi mình.

"An An." Lục Tu Viễn nhẹ nhàng gọi tên cô.

"Ưm…" Thẩm An An nằm đè lên người anh để mặc anh điều khiển.

Thuyền trên biển đung đưa, gió dần nổi lên, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, cả con thuyền được đẩy lên, khi đến đỉnh điểm thì lại rơi xuống, lặp đi lặp lại như vậy, xuyên tới xuyên lui mấy lần, cho đến khi chiếc thuyền nhỏ được đẩy đến chính giữa của bờ biển, sóng vỗ rì rầm, tiếng nước không ngừng cho đến khi sóng to gió lớn ập đến, cả con thuyền cũng bay lên, như thể sắp bay lên trời rồi!

Một lúc lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm mới dừng lại, Lục Tu Viễn bước ra khỏi phòng tắm với Thẩm An An đang nằm trên tay, anh trực tiếp ôm cô lên giường.

Những sợi tóc đen của Thẩm An An rơi rụng trên chiếc gối màu trắng, hai màu trắng đen tạo thành một sự tương phản rõ rệt, Thẩm An An nằm dưới thân của Lục Tu Viễn, giống như một con yêu tinh hút hồn trong đêm đen vậy.

Lục Tu Viễn cúi người hôn lên môi cô, cô có chút khó thở, dùng tay đẩy anh ra, ánh mắt anh tối sầm lại, anh nắm lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, hôn mạnh lên môi cô, hút hết vị ngọt trong miệng cô như thể muốn hút khô toàn bộ cơ thể của cô vậy.

Lúc sau, ngọn đèn pha lê trên đầu giường không ngừng lắc lư.

Lục Tu Viễn ôm lấy eo cô, hung hăng lao vào người cô: "Có tai tiếng với người khác sao?"

"Đau quá…" Cô yêu kiều kêu lên.

"Cùng với người khác tạo couple lên hot search sao." Lục Tu Viễn lại đâm vào cô mạnh hơn nữa.

Thẩm An An: "Không…."

"Trọn đời trọn kiếp cùng người khác sao." Lần này anh hơi dùng sức đâm mạnh hơn lần trước, Thẩm An An kêu lên một tiếng "A" nước mắt lăn dài rơi vào tóc trên thái dương.

"A Viễn, xin anh…." Sau đó Thẩm An An lại khóc lóc van xin, nhưng Lục Tu Viễn không buông tha cho cô, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

…..

Lục Tu Viễn nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường, mái tóc đen lòa xòa trên chiếc giường lớn màu trắng, cô cuộn mình ở bên giường, ngủ rồi nhưng vẫn còn tiếng nức nở nhẹ nhàng.

Anh biết đêm nay anh đã ép cô quá mạnh, nhưng anh thực sự rất tức giận, anh nhìn thấy hotsearch đó, couple đó, rõ ràng là người phụ nữ của anh, người mà anh thích, nhưng lại nói chuyện với người đàn ông khác tạo một mối quan hệ ái muội không rõ ràng, nếu như anh không tức giận thì anh không còn là một người đàn ông nữa rồi.

Lúc đầu anh cũng không muốn ức hiếp cô, anh nhẫn nhịn và chịu đựng, định để cô tỉnh lại rồi mới nói chuyện với cô về chuyện couple hot search đó, ai ngờ rằng cô uống say quá lại châm lửa ngọn lửa trong lòng anh. ( truyện trên app T𝕪T )

Lục Tu Viễn khẽ thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to lớn vuốt ve lưng cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô, thì thầm bên tai cô nói: "An An, em nên ngoan ngoãn một chút."

Thẩm An An trong giấc ngủ không biết có nghe thấy anh nói gì không, chỉ mơ hồ rúc vào vòng tay anh, tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ tiếp.

Lục Tu Viễn nhìn người phụ nữ trong vòng tay anh, tâm trạng anh bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, dù trên mạng bàn tán sôi nổi đến đâu thì người vẫn là người của anh, tối đến vẫn ở trong vòng tay anh.

Anh ôm chặt cô hơn, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ bình yên.

Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng xuyên qua kẽ hở của rèm cửa, Thẩm An An vừa mở mắt thì cơn đau đầu ập đến, cô đưa tay lên che trán, khẽ "ưm" một tiếng.

"Làm sao thế?" Giọng nói quan tâm của Lục Tu Viễn vang lên ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng như giọt nước.

"Đau đầu…" Thẩm An An chịu đựng cơn đau đầu nói, nói rồi cô sững sờ một lúc, nghĩ lại tại sao Lục Tu Viễn lại ở đây, sau đó cô lại nhanh chóng nhớ lại, tối hôm qua sau khi đóng máy, cô cùng đồng nghiệp trong đoàn phim đi uống rượu, khi về đến khách sạn thì có nhận được điện thoại của Lục Tu Viễn, anh uy hiếp cô nếu cô không lên tìm anh thì anh sẽ xuống tìm cô, cho nên cô đã đi lên, sau đó thì cơn say của cô ập đến, người cũng mơ hồ, cảnh tượng tiếp theo thì trở nên hỗn loạn, dường như trong nhà tắm cô đã làm cho cái đó của Lục Tu Viễn cứng lên....

Ầm một tiếng, hai má của Thẩm An An đỏ bừng, cả người như trái cà chua chín, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào đó.

Phải biết rằng cô sống ba mươi năm chưa từng ngủ cùng ai, quả nhiên lúc say rượu lại làm cho Lục Tu Viễn cứng lên, ôi ôi ôi, cô không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi.

Lục Tu Viễn nhìn thấy Thẩm An An đỏ mặt, giống như kẻ trộm vội vàng lấy chăn bông che đầu lại, tránh ở trong chăn không ra ngoài nữa.

"An An, em làm sao thế, mau ra ngoài đi." Lục Tu Viễn kéo chăn bông nhưng không kéo nổi, anh đành phải tìm một khe hở rồi chui đầu vào.

Thẩm An An nhìn thấy Lục Tu Viễn đưa khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, anh đưa tay sờ trán cô, đôi mắt đen lo lắng nhìn cô, giọng nói khàn khàn buổi sáng lại hết sức khiêu khích: "An An, em đỏ mặt rồi."

Thẩm An An run lên, đây thực sự là quá khiêu khích rồi, mẹ nó ai chống lại được chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play