Editor: Ethereal

Để có thể nhìn thấy rõ hơn, Lục Tu Viễn vô thức điều khiển màn hình cho đến khi phóng hình ảnh trong video lên to nhất và vị trí rõ ràng nhất rồi mới dừng lại.

Trong hội trường phỏng vấn, Thẩm An An bắt đầu biểu diễn theo yêu cầu của ban giám khảo, Lục Tu Viễn đang ngồi trong phòng giám sát ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào mặt của Thẩm An An, từ đầu đến cuối anh thậm chí còn không chớp mắt lấy một lần.

Cả thư ký Dương và tổng giám đốc La đi cùng anh đều nhận thấy sự kỳ lạ của Lục Tu Viễn, họ không hẹn mà cùng quan tâm đến cô gái trên màn hình giám sát và nhớ kỹ cô gái đó là số 18, Thẩm An An.

Vài phút sau, Thẩm An An biểu diễn xong, ban giám khảo nhận xét Thẩm An An và yêu cầu cô về nhà chờ thông báo sau, Thẩm An An mỉm cười cúi đầu chào ban giám khảo, sau đó rời khỏi hội trường phỏng vấn.

Trong phòng giám sát, đột nhiên Lục Tu Viễn giơ tay lên liếc mắt nhìn màn hình giám sát, dõi theo đến hình ảnh cuối cùng và lưu lại khuôn mặt tươi cười của Thẩm An An trên màn hình giám sát.

Lục Tu Viễn yên lặng ngồi trên ghế, ánh mắt luôn nhìn Thẩm An An đang cười trên màn hình, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Nụ cười của cô gái này thật đẹp.”

“Thật sự rất đẹp, nụ cười rất có sức hút, khiến cho người ta cảm thấy yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Tổng giám đốc La vội vàng phụ họa theo lời của Lục Tu Viễn.

Không ngờ, ngay khi giọng nói của ông vừa dứt, Lục Tu Viễn đột nhiên quay người lại, hung tợn nhìn ông.

Trong lòng tổng giám đốc La hẫng mất một nhịp, nhanh chóng suy nghĩ lại những gì mình vừa nói, rõ ràng mình không nói sai, số 18 Thẩm An An thật sự có nụ cười rất đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã thích…

*WOC, cuối cùng ông cũng nhận ra được lời nói đó đã chọc tức gì đến Lục Tu Viễn, hẳn là anh cảm thấy không hài lòng vì câu “Khiến cho người ta yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Vốn dĩ ông chỉ muốn bày tỏ ý kiến ​​của mình, nhưng chuyện này rõ ràng không giống như những gì ông nghĩ, nếu như Lục Tu Viễn có ý với số 18 Thẩm An An với tư cách là một người đàn ông, nhất định anh sẽ muốn độc chiếm cho riêng mình, làm sao có thể để cho người khác mơ tưởng đến cô?

*WOC: từ viết tắt của “wocao”, có nghĩa là “tôi ***”

Trước khi Tổng giám đốc La suy nghĩ xong, Lục Tư Viễn đã đứng dậy khỏi ghế, bước ra ngoài.

Tổng giám đốc La nhanh chóng theo sau, đưa Lục Tu Viễn và những người khác lên một chiếc Bentley màu đen và rời đi.

Sau khi trở lại văn phòng, Tổng giám đốc La lặng lẽ gửi tin nhắn cho thư ký Dương hỏi ý của Lục Tu Viễn.

Phải mất một lúc lâu, thư ký Dương mới trả lời lại cho tổng giám đốc La một tin nhắn: Ông tự biết mà làm.

Tự biết mà làm là có ý gì? Tổng giám đốc La đau đầu, nên giao vị trí phát ngôn cho số 18 hay là không cho số 18 đây? Ông vẫn còn muốn được tăng tiền thưởng năm nay mà!

La Nguyệt mở cửa bước vào văn phòng, chỉ thấy cha cô bé đang cau mày, thấy vậy cô bé vội vàng tiến lên hỏi: “Bố, bố bị sao vậy?”

Tổng giám đốc La ngước nhìn La Nguyệt. Nhìn thấy đứa con gái xinh xắn của mình khiến cho tâm trạng ông cảm thấy tốt hơn, mặt ông giãn ra, cười nói: “Không sao đâu, chỉ là một vấn đề nhỏ trong công việc thôi. Con đến tìm bố có chuyện gì không?”

La Nguyệt vội vàng tiến đến nắm lấy tay áo của tổng giám đốc La, nhẹ giọng cầu xin: “Bố, con có chuyện này muốn nhờ bố giúp.”

Tổng giám đốc La bị giọng điệu van xin của La Nguyệt làm cho bật cười, cưng chiều nói: “Chỉ cần là con muốn bố đều giúp, vội cái gì?”

Từ trước đến nay, La Nguyệt rất ít khi xin xỏ ông chuyện gì, nhưng chỉ cần là chuyện La Nguyệt muốn ông sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của cô bé, ông vô cùng cưng chiều cô con gái này.

“Bố phải hứa với con trước.” La Nguyệt chớp chớp đôi mắt giống như một con tiểu hồ ly ranh mãnh.

“Được rồi, bố hứa với con.” Tổng giám đốc La vỗ vỗ trán tiểu hồ ly La Nguyệt, mỉm cười đồng ý yêu cầu của cô bé.

“Vậy thì bố không được đổi ý đâu đấy.” Tiểu hồ ly La Nguyệt nhấn mạnh.

“Được rồi, bố không đổi ý.” Tổng giám đốc La gật đầu cam đoan.

Tiểu hồ ly La Nguyệt chớp lấy cơ hội, nhanh chóng nói: “Vậy thì bố để cơ hội làm người phát ngôn cho mỹ phẩm công ty bố quý tiếp theo cho số 18 Thẩm An An đi.”

Tổng giám đốc La sửng sốt, tại sao lại là số 18 Thẩm An An? Trong phòng giám sát vừa rồi, người mà Lục Tu Viễn chú ý nhất chính là số 18 Thẩm An An này, anh còn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào màn hình giám sát. Bây giờ đứa con gái ngoan của ông cũng chạy đến thuyết phục ông giúp số 18 Thẩm An An này, rốt cuộc lai lịch của số 18 Thẩm An An này là gì?

“Con biết cô ấy?” Tổng giám đốc La nhìn tiểu hồ ly La Nguyệt.

Tiểu hồ ly La Nguyệt gật đầu nói: “Con thích chị ấy, con là fan của chị ấy, con vừa nhìn thấy chị ấy ở ngoài sảnh phỏng vấn, chị ấy thật sự rất dịu dàng và xinh đẹp, chị ấy còn cho con chữ ký, chúc con may mắn, con thực sự thích chị ấy. Cho nên bố, bố phải cho chị ấy làm người phát ngôn, chị ấy thực sự rất phù hợp với hình tượng của công ty W&Y. “

“Ở đây là công ty...”

“Bố, bố vừa hứa với con mà.” Tiểu hồ ly La Nguyệt hét lên: “Bố không được đổi ý.”

Tổng giám đốc La giật giật khóe miệng nhớ lại thái độ của Lục Tu Viễn đối với số 18 Thẩm An An. Cuối cùng, ông đưa ra quyết định và kiên nhẫn an ủi cô con gái bảo bối của mình: “Cho dù bố có muốn tuyển cô ấy làm người phát ngôn, thì vẫn phải nói chuyện với vài phó giám đốc khác, sau đó phải để văn phòng xử lý tài liệu.”

Tiểu hồ ly La Nguyệt lập tức vui vẻ, vòng tay ôm lấy cánh tay của Tổng giám đốc La, cười tươi như hoa nói: “Bố, bố thật tốt, bố là người bố tốt nhất trên thế giới.”

Xem đi, ông chưa từng được đánh giá cao như vậy bao giờ, tổng giám đốc La không khỏi cảm thấy ghen tị với Thẩm An An....

Sau khi Thẩm An An đưa Từ Hiểu Lộ rời W&Y, cô không quay lại đoàn quay phim ngay lập tức, hiếm hoi lắm cô mới có một ngày rảnh rỗi như vậy nên quyết định sẽ đi mua sắm.

“Chị đưa em đến một nơi có món lẩu nướng rất ngon.” Thẩm An An hùng hồn mô tả món ăn của nhà hàng đó cho Từ Hiểu Lộ khiến cô ấy nghe xong mà muốn chảy cả nước miếng.

Từ Hiểu Lộ sờ sờ khuôn mặt tròn trịa của cô ấy, liếc nhìn cái bụng nhô ra của mình, lại liếc nhìn Thẩm An An mảnh khảnh duyên dáng bên cạnh, thật sự là không thể so sánh được, so sánh liền thấy rõ sự khác biệt.

Từ Hiểu Lộ bực bội nói: “Chị An An, em muốn giảm cân.”

Thẩm An An liếc mắt nhìn Từ Hiểu Lộ, không tán thành nói: “Sao em lại phải giảm cân, em trông vừa đẹp, không béo cũng không gầy.”

“Không, em rất béo, em muốn giảm cân, em sẽ không ăn lẩu nướng.” Từ Hiểu Lộ kiên quyết từ chối trước cám dỗ của đồ ăn ngon.

Thẩm An An nắm lấy cánh tay Từ Hiểu Lộ, giữ không cho cô giãy ra, thẳng thắn nói: “Em không béo, ăn no mới có thể giảm cân, đi thôi.” Không đợi cô ấy phản kháng, cô kéo Từ Hiểu Lộ đi về phía nhà hàng lẩu nướng Mộc Hề Duyên trong trí nhớ của cô.

Thật ra, nói là ký ức của cô, nhưng đúng ra phải nói là ký ức của nữ phụ “Thẩm An An”, trong trí nhớ của nữ phụ “Thẩm An An”, đồ ăn ở nhà hàng lẩu nướng Mộc Hề Duyên này rất tươi ngon, khiến cô cũng muốn được đến đó thưởng thức.

Thẩm An An đưa Từ Hiểu Lộ vào nhà hàng lẩu nướng Mộc Hề Duyên, đang định tìm chỗ ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp dễ chịu phía sau: “Ông chủ, sắp xếp cho chúng tôi một bàn.”

Ông chủ quan sát người đàn ông một thân tây trang và giày da trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói: “Anh đến cùng với hai cô gái phía trước này sao? Vừa lúc chỗ bên kia vẫn còn trống, mọi người đến đó ngồi đi.”

Ai đến cùng với ai cơ? Cô cùng người phía sau vốn đâu phải cùng nhau đến đây.

“Ông chủ, chúng tôi không phải...” Thẩm An An nghe xong quay lại muốn nói với ông chủ rằng bọn họ không phải đến cùng nhau, nhưng ngay khi cô quay lại liền nhìn thấy Lục Tu Viễn một thân tây trang được may thủ công màu xanh đậm, khí chất hơn người đứng trước mặt cô, toàn thân toát ra vẻ xa hoa choáng ngợp, không hề phù hợp với một nhà hàng lẩu nướng bình thường.

Ở khoảng cách hai ba bước chân, Thẩm An An thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt của Lục Tu Viễn, ngay cả hàng mi dày đen nhánh cong lên của anh, đương nhiên, Lục Tu Viễn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từng thay đổi trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm An An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play