Nụ hôn nóng bỏng

Chương 7


2 năm

trướctiếp

Lúc Hạ Kiều trở về nhà, cô buộc mình vào bếp.
Cho dù có chuyện gì xảy ra thì việc chăm sóc bản thân là điều quan trọng nhất.
Mở tủ lạnh, cô chỉ đơn giản là làm một tô mì thịt bò cho mình.
Sự kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần buộc Hạ Kiều phải thừa nhận bản thân cô mong manh hơn những gì cô nghĩ.
Không ai biết rằng trong những năm qua, cô đã phải chịu đựng mọi thứ từ một mình Kỳ Phi Vũ.
Kỳ Phi Vũ không chỉ phát hành album, mà còn đóng phim truyền hình mỗi năm, cứ là nam chính thì luôn có scandal, thậm chí đứng cùng nhau còn gây ra những tin tức không đáng có.
Nhưng Hạ Kiều luôn tin tưởng anh ta vô điều kiện, chỉ cần anh ta nói một lời, cô sẽ ngoan ngoãn.
Bây giờ, Lê Dư đang từng bước tiến tới, đứng ở giữa hai người, cô không thể ngồi nhìn nữa.
Hạ Kiều không biết được cô phải làm gì tiếp theo.
Cô nghĩ công việc có thể gây mê trái tim mình, để cô không thể nghĩ về quá khứ.
Mọi thứ đã quá muộn, không thể quay đầu lại.
Sự thật đặt ra trước mắt, Lê Dư không ngừng khơi gợi mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Đêm tối nằm xuống, tâm trí của Hạ Kiều chỉ toàn là Lê Dư và Kỳ Phi Vũ.
Cô không biết hai người họ đang làm gì sau lưng mình.
Sau khi nhắm mắt lại, cô xoay người trên giường.
Cô không ngủ được nên phải vào bếp lấy một ly sữa nóng.
Lúc trở về phòng, Xia Qiao nhìn vào bức ảnh chụp chung giữa hai người, không khỏi xem đến thất thần.
Từ thời đại học đến nay, ngắn ngủi mấy năm thời gian, tình yêu của cô dành cho anh ta không ngừng tăng lên từng ngày.
Dù anh ta có bao nhiêu khuyết điểm, cô vẫn bao dung.
Liệu anh ta có thực sự chia tay và ngừng liên lạc với nhau với Lê Dư hay không?
Nói đến cùng, trong mối quan hệ này đã có một vết nứt lòng tin giữa hai người..
Cô càng nghĩ càng không hình dung ra được, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến, cô không chống cự nổi mà ngủ thiếp đi.

    * *
Sáng hôm sau, Hạ Kiều lái xe trở lại văn phòng.
Lâm Huệ Thuần nhìn Hạ Kiều trở lại với quầng thâm dưới mắt, không nhịn được đi về phía cô.
“Kiều Kiều, sắc mặt cậu không tốt, có phải không khỏe hay không?”
Hạ Kiều vừa nhìn Lâm Huệ Thuần, cô đột nhiên ngất đi trong phòng làm việc.
“Kiều Kiều cậu bị sao vậy, ? A Tu, nhanh lên lái xe đến cửa công ty, A Văn đến giúp tôi với.”
Lâm Huệ Thuần hét lớn, đồng nghiệp vội vàng giúp đưa Hạ Kiều đến bệnh viện.

    * *
Hạ Kiều bị đánh thức bởi tiếng ồn, đôi mắt của cô từ từ mở ra.
Hạ Kiều không ngờ người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy lại là Kỳ Phi Vũ.
Tiếng ồn ào trong bệnh viện đã biến mất, thay vào đó là giọng nói của Kỳ Phi Vũ.
“Kiều Kiêu, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi.”
Đôi mắt đen của cô chứa đầy sự ngạc nhiên vô tận.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới anh ta xuất hiện ở đây, nhưng giọng nói của cô lại cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tại sao anh lại tới đây?” Hạ Kiều không tin anh ta sẽ chủ động đi tìm cô, hẳn là Lâm Huệ Thuần đã gọi tới.
Kỳ Phi Vũ nắm lấy cổ tay cô, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Bạn gái của anh đang ở bệnh viện,  với tư cách là bạn trai làm sao anh lại có thể không đến cơ chứ?”
“Đây là lý do đầy đủ sao?”Kỳ Phi Vũ đưa ra một câu trả lời hùng hồn, mà Hạ Kiều không thể bác bỏ.
Cô không hiểu tại sao anh ta luôn là người có thể kiểm soát được đại cục?
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, bỏ qua cảm thụ của cô.
 Anh ta nhìn Hạ Kiều sắc mặt tái nhợt, lúc đưa tay chạm vào má cô, cô quay mặt sang chỗ khác, không muốn đối mặt với anh ta.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Kỳ Phi Vũ phát hiện cô gái nhỏ đơn thuần Hạ Kiều sẽ có ngày học cách chống lại anh ta.
Anh ta cũng không muốn ép buộc cô, dù sao thì cô vẫn là bệnh nhân.
Trước khi cô nói thêm gì, y tá và bác sĩ đã bước vào phòng.
Bác sĩ nhìn Hạ Kiều hỏi: “Cô Hạ, chúng ta lại gặp nhau, cô cảm thấy cơ thể không thoải?””
Kỳ Phi Vũ lên tiếng trước:“Bác sĩ, có thể khám chi tiết cho cô ấy không?”
“Đương nhiên, cô Hạ cũng muốn biết điều gì đã gây ra chóng mặt của mình phải không? "
Hạ Kiều nhẹ gật đầu:" Làm phiền bác sĩ. "
Ngày hôm sau, Kỳ Phi Vũ đã cùng Hạ Kiều đi khám và chiếu cô các nhu cầu khác nhau của cô, tóm lại là cần gì có đó.
Sau khi được chăm sóc cẩn thận, hàng phòng ngự trong lòng Hạ Kiều đối với anh ta dần dần hạ thấp xuống.
Anh ta đưa tay vuốt mái tóc dài của cô với ánh mắt dịu dàng.
Hai người nhìn nhau, ngay lúc đó cô ngây ngẩn cả người, tựa như không có  chuyện gì thay đổi.
Trong đầu Kỳ Phi Vũ chợt lóe lên những hình ảnh quá khứ, hai người cũng từng có những kỷ niệm vui vẻ.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta đột nhiên nghiêng người về phía cô, làm cô vô cùng sửng sốt.
Hơi thở nam tính thơm mát sảng khoái của anh ta phả vào lỗ mũi cô, khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng.
"Kiều Kiều, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không? Anh sẽ không làm tổn thương em nữa."
Hạ Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Em mệt muốn ngủ."
Bởi vì vẫn còn quan tâm, cô muốn nhân cơ hội này, trốn tránh vấn đề.
Có lẽ, cô thực sự nên nghĩ về những gì phải làm trong tương lai.
Lúc Hạ Kiều nhắm mắt nghỉ ngơi, Kỳ Phi Vũ vẫn ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn cô.
Nhìn thấy cô đang ngủ say, anh ta bất giác nhớ lại bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa.
Trong những năm qua, cô đã đồng hành cùng anh ta vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Trong khi anh ta còn đang nhớ lại, Lê Dư đã gọi đến.

    * *
Lúc Hạ Kều tỉnh dậy, phát hiện ra Kỳ Phi Vũ vẫn chưa rời đi, vẫn ở bên cạnh cô.
Cô định ngồi dậy, Kỳ Phi Vũ nhanh chóng đỡ cô.
"Kiều Kiều, hôm nay em ở một mình được không? Anh có việc phải trở lại cơ quan, chị Thư đã gọi điện mấy lần rồi."
Hạ Kiều luôn là một người bạn gái kiểu mẫu, liên quan đến công việc của của Kỳ Phi Vũ, cô nhất định sẽ nhượng bộ.
“Em đã khá hơn nhiều rồi, chị Thư đã gọi thì anh về nhanh đi!”
Kỳ Phi Vũ đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn, dịu dàng nhìn cô.
“Được rồi, anh đã mua đồ ăn sáng mà em thích, nhân lúc còn nóng em mau ăn đi, khi nào xong việc anh sẽ quay lại với em. ”
Hạ Kiều vội vàng gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng Kỳ Phi Vũ rời khỏi phòng bệnh.
Một lúc sau, bác sĩ đến khám cho Hạ Kiều.
Sau khi kiểm tra xong, Hạ Kiều hỏi bác sĩ:“Bác sĩ, khi nào sẽ có báo cáo chi tiết?”
Bác sĩ cười nói: “Cô Hạ, buổi chiều sẽ phát báo cáo, cô còn cảm thấy không thoải mái sao?”
Hạ Kiều cũng cười đáp lại: "Bác sĩ, không phải tôi cảm thấy rất tốt, khi nào mới có thể xuất viện?"
"Báo cáo xong, buổi tối có thể xuất viện. Không gấp, nghỉ ngơi là quan trọng nhất. ”
Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, Hạ Kiều xuống giường rửa mặt chải đầu sau đó ăn sáng.
Phải nói thật, cảm giác được người khác quan tâm thực sự rất tốt.
Ăn sáng xong, Hạ Kiều ra khỏi phòng bệnh, đi dạo trong khu vườn nhỏ dưới lầu.
Thời tiết tháng Tư dần trở nên ấm hơn, hầu hết tất cả các loài hoa trong vườn đều vươn mình nở rộ.
Hạ Kiều thích thiên nhiên nhất, lúc cô bước đến khu vườn nhỏ, không kìm lòng được cúi xuống nhìn.
Hương hoa thơm mát, Hạ Kiều cảm thấy thể chất và tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Cách đó không xa, có một nhóm trẻ em đã vào viện từ lâu, đang thả diều trong khu vườn nhỏ.
Hạ Kiều đi về phía bọn trẻ thì đột nhiên một con diều bị gió thổi bay xa.
Cô bé vừa khóc vừa chạy đến bên cạnh Hạ Kiều, nắm chặt bàn tay mềm mại của Hạ Kiều, vừa khóc vừa hỏi:
“Chị ơi, cánh diều bay rất xa, chị có thể giúp em nhặt được không?”
Hạ Kiều chứng kiến cánh diều bay đi nơi khác.
Cô không nhịn được ngồi xổm xuống, dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc.
“Đương nhiên là được, vậy thì em cứ đứng đó chờ chị lấy về nhé.”

Hạ Kiều không nhịn được mà vươn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ gật đầu, cùng Hạ Kiều đi về phía bên kia của khu vườn nhỏ.
Người đàn ông đã cứu Hạ Kiều lần trước xuất hiện bên cạnh cô bé.
Bóng lưng của người phụ nữ trước mặt, anh cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.
Lúc Hạ Kiều cầm diều và định quay lại, điện thoại di động của người đàn ông đổ chuông.
Người đàn ông hướng về gian hàng nghe điện thoại, lúc này Hạ Kiều đã bước nhanh đến bên cạnh cô.bé.
Cô nghiêng người cười nói: - Chị lấy lại được diều rồi, em có muốn chị giúp em đưa lên trời không?
Cô gái nhỏ nở nụ cười rạng rỡ, ngây thơ nhìn Hạ Kiều: “Cảm ơn chị, anh trai kia sẽ giúp em.”
Ngón tay út chỉ vào người đàn ông đang quay mặt vào trong gian hàng.
Ánh mắt của Hạ Kiều vô thức nhìn về phía bóng lưng của người đàn ông, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc.
Anh không nói, chỉ lặng lẽ nghe điện thoại.
Người đàn ông một tay đút túi, vóc dáng thon dài, trông có chút cô đơn.
Lúc này, Hạ Kiều nghe thấy tiếng Kỳ Phi Vũ gọi cô, cô vội vàng quay lại gặp anh ta.
Người đàn ông vừa cúp điện thoại và chuẩn bị quay lại, Kỳ Phi Vũ bước đến gần Hạ Kiều, nắm lấy cổ tay cô.
"Qiao Qiao, sao em lại chạy ra ngoài một mình? Bên ngoài trời đang có gió nếu không cẩn thận bị cảm phải làm sao?"
 Người đàn ông nhìn bóng lưng Hạ Kiều một cách nghiêm túc, anh mới nhận đây chính là cô gái mà anh đã cứu.
Người đàn ông bên cạnh cô có vẻ dịu dàng và chu đáo.
Cuối cùng, anh không nói lời nào, chỉ nhìn bóng lưng hai người rời đi cùng cô gái nhỏ.
Hạ Kiều được Kỳ Phi Vũ đưa trở lại khu khám bệnh, một lúc sau bác sĩ cũng đến.
“Bác sĩ, Kiều Kiều thế nào?”
Hạ Kiều đang ngồi trên giường bệnh chăm chú nhìn vào mắt Kỳ Phi Vũ.
Giọng nói của bác sĩ phá vỡ suy nghĩ của Hạ Kiều.
 "Sức khỏe của cô Hạ vẫn ổn. Cuộc sống hàng ngày có nhiều áp lực công việc hay thiếu ngủ không? Có thể có nhiều nguyên nhân dẫn đến chóng mặt, vì vậy hãy cố gắng thư giãn hết mức có thể.”
Kỳ Phi Vũ nghĩ kể từ khi Lê Dư trở về, đã xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của hai người.
Lúc này, Kỳ Phi Vũ nhìn Hạ Kiều, hai người nhìn nhau.
Đột nhiên, Hạ Kiều cũng bị cảm động bởi ánh mắt của Kỳ Phi Vũ.
Lúc Hạ Kiều nhìn bác sĩ, cô là người duy nhất trong mắt anh ta.
“Gần đây tôi gặp rất nhiều áp lực, ngủ không ngon giấc.”
Bác sĩ không khỏi nhìn Kỳ Phi Vũ nhắc nhở: “Khi áp lực lên cao, tốt nhất nên nghỉ ngơi, thả lỏng một chút.“
Đương nhiên, Kỳ Phi Vũ hiểu lời khuyên của bác sĩ, gật đầu nói:“ Tôi biết phải làm sao, hôm nay có thể xuất viện được không? ”
Bác sĩ nhìn sắc mặt của Hạ Kiều, gật đầu đồng ý.
 Sau khi bác sĩ rời đi, Kỳ Phi Vũ nói: "Kiều Kiều, chúng ta ra nước ngoài để thư giãn và quên đi những điều khó chịu, được không?
Vốn dĩ trong lòng Hạ Kiều vẫn luôn tiếc nuối chuyến du lịch lần trước, chẳng ngại để người khác biết, cô cũng muốn tạo ra những kỉ niệm đẹp với anh ta.
Bây giờ Kỳ Phi Vũ đã chủ động nói chuyện, tâm trạng của Hạ Kiều ngay lập tức trở nên tốt hơn.
“Được, nhưng chúng ta sẽ đến đó chơi, em đã hoàn tiền cả vé máy bay và khách sạn rồi.”
Hạ Kiều nhịn không được tới gần anh ta.
Tứ khắc trong hơi thở đều là mùi hương tươi mát trên người Kỳ Phi Vũ.
Trong lòng Kỳ Phi Vũ, Hạ Kiều luôn là một người bạn gái ngoan ngoãn, biết nghe lời, cho dù mất bình tĩnh cô vẫn có thể thu hút trái tim của anh ta.
Phải nói mấy năm nay, Hạ Kiều đã không còn là người thay thế vị trí của Lê Dư trong trái tim anh ta nữa.
Sự quan tâm và chăm sóc của cô từ lâu đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh ta.
Giống như lúc này hai người nhìn nhau, trong lòng Hạ Kiều hiển nhiên cũng đã hạ bớt cảnh giác.
“Không nói cho em biết, tóm lại anh sẽ cho em một bất ngờ. Chúng ta xuất viện trước đi!”
Kỳ Phi Vũ đi làm thủ tục xuất viện trước, Hạ Kiều một mình nhìn phong cảnh bên ngoài tiểu khu.
 Không ngờ có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh trong khu vườn nhỏ, cánh diều đang treo trên trời cao, Hạ Kiều lại tập trung vào khuôn mặt tươi cười đó.
Đến quầy thanh toán, Kỳ Phi Vũ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ có chút giống với Lê Dư.
 Sau khi vội vàng thanh toán viện phí, anh ta ngay lập tức tăng tốc chạy theo người phụ nữ.
Mỗi lần Lê Dư xuất hiện trước mặt anh ta, đều bị người đó thu hút một cách vô thức.
Anh ta phải thừa nhận rằng mối tình đầu chính là Bạch nguyệt quang, là người khiến cho đàn ông không bao giờ có thể quên được.
Lúc Kỳ Phi Vũ trở lại phòng bệnh, nhìn Hạ Kiều ngồi trên ghế, suy nghĩ của anh ta thay đổi rất nhiều.
Vốn dĩ anh muốn tặng cho Hạ Kiều một món quà, nhưng đột nhiên anh lại muốn cất nó đi.
Nghĩ đến Lê Dư sẽ khóc trước mặt anh ta, làm anh ta không khỏi đau đầu.
Du lịch có thể thay thế cho quà tặng, anh ta tự cao tự đại nghĩ rằng bộ dạng của Hạ Kiều đã bị ta anh ta nhìn hết vào trong mắt.
Đáng tiếc rơi vào một đoạn quan hệ, Hạ Kiều sẽ chỉ nghĩ rằng vẻ ngoài của anh ta chính là cảnh đẹp ý vui.
Không có biện pháp, ai bảo Kỳ Phi Vũ là nghệ sĩ duy nhất trong giới âm nhạc, mang tới cảm giác soái khí của quý công tử nhà gia giáo.
Đôi mắt có hồn, sáng rực lại thâm tình, làm cho người khác nhìn vào không khỏi mê muội.
“Đi thôi, đi ăn trưa trước, anh nấu cho em.”
Nghe Kỳ Phi Vũ muốn nấu ăn cho mình, Hạ Kiều không cầm lòng được nở nụ cười rạng rỡ.
“Được, buổi chiều thu dọn đồ đạc đi, em cũng muốn xin nghỉ phép.”
Đã lâu không thấy Hạ Kiều cười, Kỳ Phi Vũ không khỏi so sánh vẻ mặt tươi cười của cô với Lê Dư.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp