Nụ hôn nóng bỏng

Chương 8


2 năm

trướctiếp

Lúc cả hai cười, thực sự rất giống nhau.
Kỳ Phi Vũ nhìn Hạ Kiều đến xuất thần, quả thật hai người đều cảm thấy giống hệt nhau.
Nhưng hai cô gái với tính cách hoàn toàn khác nhau lại cùng yêu một người.
Hạ Kiều và Kỳ Phi Vũ đã nói và cười suốt trên đường về nhà.
Hạ Kiều nhìn ánh nắng bên ngoài, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Đối với cô, ánh mặt trời là dưỡng chất của cô, khi buồn nhất trong cuộc đời, chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời, cô sẽ cảm thấy cuộc đời còn có hy vọng.
Khi cả hai trở về nhà, Hạ Kiều hớn hở bước vào phòng và thu dọn hành lý chuẩn bị ra nước ngoài.
Sau khi Kỳ Phi Vũ thấy cảm xúc của Hạ Kiều trở lại bình thường, anh ta bước vào bếp nụ cười nửa miệng chuẩn bị cơm trưa tình yêu.
Lòng Hạ Kiều tràn đầy vui mừng, cũngkhông nhìn ra tâm tình biến hóa của Kỳ Phi Vũ.
Cô chỉ muốn cùng người mình yêu trải qua kỳ nghỉ hiếm hoi này thôi, thường thì thời gian giữa hai người không còn nhiều, đi du lịch cùng nhau là mong ước lớn nhất của cô.
Mùi hương hấp dẫn từ nhà bếp phát ra, Hạ Kiều nhanh chóng thu dọn đồ đạc cần thiết hàng ngày của mình.
Hạ Kiều đẩy va li đến cửa phòng, rồi đi vào phòng bếp.
Kỳ Phi Vũ vừa bưng món ăn cuối cùng lên bàn, nhìn nụ cười tràn đầy của Hạ Kiều, anh ta đã biết quyết định của mình là đúng.
Phụ nữ ghen một chút cũng không sao, chỉ là do cô ấy quan tâm.
Ngày mà cô ấy không còn quan tâm là khi cô ấy không còn mong đợi gì ở bạn nữa.
Đối với Kỳ Phi Vũ, anh ta không thể để Hạ Kiều rời khỏi mình một cách dễ dàng, cô là người phụ nữ anh ta chọn, sẽ không bao giờ để cô trốn thoát.
Hạ Kiều nhìn miếng bít tết hấp dẫn, trên bàn còn có hoa, lập tức cảm thấy rất lãng mạn.
Đối với cô mà nói, chỉ cần người đàn ông cô yêu tận tay làm, điều đó đã chứng tỏ rằng cô có một vị trí quan trọng khác thường trong trái tim đối phương.
"Em thích đồ ăn tây sao? Anh đã suy nghĩ rất lâu nghĩ tới chuyện làm lành với em. Là anh không để tâm đến cảm xúc của em, lại để em phải vào bệnh viện. Sau này, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa”
Hạ Kiều từ trước đến nay chỉ cần Kỳ Phi Vũ lời ngon tiếng ngọt nói một hai câu, trái tim cô liền bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng.
Kỳ Phi Vũ vẻ mặt thâm tình, nhìn trong mắt Hạ Kiều chỉ có duy nhất anh ta.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Em thích, chỉ cần anh làm là được. Chỉ hi vọng sau này có thể dành nhiều thời gian cho em hơn, em đã cảm thấy rất mỹ mãn."
Anh ta khẽ nhướng mày mỉm cười.
Kỳ Phi Vũ không ngờ rằng Hạ Kiều vẫn ngây thơ như vậy, chỉ cần những gì anh ta nói, cô sẽ tin hoàn toàn, không bao giờ nghi ngờ anh ta đang nói dối.
“Kiều Kiều, nhắm mắt lại trước đi, anh có một bất ngờ cho em.”
Từ “bất ngờ” có sức hấp dẫn khó hiểu đối với Hạ Kiều.
Hạ Kiều ngoan ngoãn gật đầu, độ cong khóe môi khẽ nhếch lên.
Kỳ Phi Vũ cẩn thận nhìn hai hộp trang sức tinh xảo trong tay, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định cầm hộp bạc lên.
Anh ta quay lại phòng ăn, mở hộp và lấy ra một chiếc vòng cổ kim cương định chế.
Đứng sau lưng cô, anh  tanhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô và đeo sợi dây chuyền cho cô.
Lúc sợi dây chuyền lạnh lẽo đeo trên cổ trắng nõn, thon dài, Hạ Kiều từ từ mở mắt nhìn xuống.
Không ngờ, mặt dây chuyền thật ra lại ẩn chứa tên tiếng Anh của hai người, điều này khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người bất giác thu hẹp đi rất nhiều.
Hai má cô lập tức nhuộm một lớp ửng hồng, khuôn mặt tắng nõn lại như trái táo chín khiến người ta muốn cắn một miếng.
Kỳ Phi Vũ bước đến đặt tay lên vai Hạ Kiều.
 "Em có thích món quà này không? Anh đã nhờ người định chế riêng, có tên viết tắt của em và anh, không phải chúng ta chuẩn bị đến ngày kỷ niệm yêu nhau sao? Anh tặng nó trước cho em,  hy vọng em sẽ hạnh phúc.”
Người đàn ông này chỉ cần nói ngọt một câu, Hà Kiều sẽ lập tức đắm chìm.
Hơn nữa món quà này rất chu đáo, Hạ Kiều thuần túy cảm thấy trong lòng Kỳ Phi Vũ có vị trí quan trọng.
Người ta nói nếu một người đàn ông sẵn sàng dành thời gian và suy nghĩ cho bạn, nghĩa là anh ta đang chân thành với chính mình.
Kỳ Phi Vũ đã đồng hành cùng Hạ Kiều cả ngày lẫn đêm, trái tim cô đang từng bước bị anh ta làm cho luân hãm.
Cho dù trước đó hai người có khó chịu thế nào đi chăng nữa, tất cả những gì anh ta chuẩn bị bằng trái tim cũng đủ để loại bỏ dần những hàng phòng vệ trước mắt.
Kỳ Phi Vũ đột nhiên muốn đến gần Hạ Kiều, lúc này cô có thể cảm giác được lồng ngực ấm áp trên lưng.
Cùng lúc đó, kèm theo hơi thở ấm áp, một giọng nói trầm thấp rơi vào tai cô: "Em còn chưa nói có thích quà hay không? Hửm?"

Hạ Kiều không khỏi quay đầu gật đầu với anh ta: " Em thích lắm, cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em. "
Tề Phi Vũ cúi người ghé vào tai Hạ Kiều:" Nếu em thích, sau này anh sẽ chuẩn bị thật kỹ cho mỗi ngày kỉ niệm.”
Kỳ Phi Vũ nói xong, cô lập tức cảm nhận được cái chạm nhẹ ấm áp từ đầu ngón tay anh ta.
Giây tiếp theo, anh ta đè cơ thể mình lên người cô, những ngón tay ôm mặt cô.
Đầu tiên các đầu ngón tay bắt đầu di chuyển đến bên tai, anh ta cẩn thận vén một lọn tóc của cô ra sau.
Sau đó tay anh ta đưa tay đến cằm, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ngay lập tức ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh ta.
Cô gần như có thể nhìn thấy niềm khao khát của anh ta dành cho mình trong mắt.
Lúc này, dường như cô đã linh cảm được điều gì sẽ xảy ra tiếp thưo, nhịp tim của cô nhịn không được đập nhanh liên tục.
Trên môi chợt nở nụ cười trong trẻo, giây tiếp theo liền cúi đầu tiến lại gần.
“Có phải em đang mong chờ điều gì đúng không?
Anh ta đến rất gần, thì thầm nhẹ nhàng dễ dàng khiến trái tim cô choáng váng.
Bây giờ anh ta giống như thợ săn tìm được con mồi, nhỏ giọng dỗ dành:“Kiều Kiều nói cho anh biết, em đang mong đợi điều gì? Ngoan nào.”
Cô có thể nghe thấy tiếng thở của anh ta ngày càng nặng nề.
“Không có, em đang vui vì anh có thể chuẩn bị chu đáo cho em một món quà như thế,em rất thích.”
Giọng anh ta đột nhiên trở nên khàn khàn, khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt cô.
“Em biểu hiện rất tốt, anh thưởng cho em.”
Lúc anh ta định hôn cô, điện thoại liên tục đổ chuông.
Hóa ra công ty có việc gấp cần gọi anh ta về nên Hạ Kiều phải một mình thưởng thức bữa trưa mà Kỳ Phi Vũ làm cho cô.
Ăn trưa xong, không ngờ trời lại mưa.
Vừa rồi trời vẫn còn quang đãng, nhưng đột nhiên bầu trời trở nên u ám.
Mây đen giăng đầy bầu trời, gió bắt đầu thổi lên.
Bầu trời vốn dĩ đang trong xanh bỗng nhiên bị mây đen nuốt chửng, xung quanh bỗng tối sầm lại.
Hạ Kiều không biết tại sao, nhưng nỗi buồn trong lòng cô lập tức bị bóng tối khơi dậy.
Tâm trạng tốt đẹp ban đầu giờ đã bị mưa gió nuốt chửng.
Cô chỉ có một mình, ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, dùng hai tay ôm chặt cái gối.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm sét không ngừng vang lên, cô không nhịn được vùi hai má vào gối, không dám ngẩng đầu nhìn.
Bóng dáng nhỏ nhắn của cô thu nhỏ lại trên ghế sô pha, ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.
Cơn mưa lớn này cứ kéo dài như sẽ không ngừng rơi.
Màn đêm đến, Hạ Kiều hoàn toàn không thể nhìn thấy thời gian trên tường.
Lúc này, tiếng sấm đã ngừng, lúc cô định bật đèn phòng khách thì bất ngờ bị vấp ghế, ngã xuống đất.
Sau một cú ngã mạnh, Hạ Kiều cuối cùng cũng không nhịn được mà ngồi dưới đất khóc lớn.
Trái tim cô chỉ nghĩ về Kỳ Phi Vũ, tại sao anh ta luôn không ở bên cạnh cô khi cô cần nhất?
Đột nhiên, mọi bất bình trong lòng Hạ Kiều đều bộc phát vào lúc này.
Dù cô có cố gắng chịu đựng và cảm thông đến mức nào, cô vẫn sẽ có những lúc tâm trạng tồi tệ.
Cô không muốn lừa dối bản thân nữa, chỉ biết cô không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được nữa.
Nhưng Kỳ Phi Vũ đột nhiên trở lại, trong lòng khó chịu của Hạ Kiều cũng lập tức ổn định lại.
Ngày kỷ niệm những năm trước, Kỳ Phi Vũ không dành cho đoàn phim, thì cũng tập trung vào việc thu âm album trong phòng thu, không bao giờ dành nó cho Hạ Kiều một cách nghiêm túc cả.
Buổi tối, sau khi cả hai thu dọn hành lý đến nhà Hạ Kiều, cùng nhau ngồi xem một bộ phim kinh dị.
"Phi Vũ đừng xem phim kinh dị được không? Em rất sợ."
Đối với Hạ Kiều, cô thích xem những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, không muốn nhìn những âm mưu đáng sợ.
Kỳ Phi Vũ ích kỷ là rõ ràng, nhưng Hạ Kiều đang yêu, hoàn toàn không nhìn ra được.
Anh ta chủ động nắm tay cô, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
“Đừng sợ, anh ở đây, anh muốn xem, em có thể ở đây cùng anh không”
Kỳ Phi Vũ bỏ qua suy nghĩ của Hạ Kiều, chỉ muốn giải tỏa nỗi khó chịu tích tụ trong lòng cả ngày.
Sau khi tắt đèn trong phòng khách, Hạ Kiều tựa đầu vào vai anh ta.
Lúc này Kỳ Phi Vũ hoàn toàn không để tâm vào bộ phim.
Mặc dù ánh sáng mờ ảo, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra Hạ Kiều đang đeo một sợi dây chuyền lấp lánh, làm cho làn da của cô trở nên trắng mịn hơn, trông vừa quý phái vừa quyến rũ.
Hạ Kiều đang chăm chú xem phim, hoàn toàn không biết Kỳ Phi Vũ đang nhìn mình chằm chằm.
Khung cảnh đáng sợ được đưa ra, Hạ Kiều sợ hãi hét lên.
Kỳ Phi Vũ lại có thể cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể của Hạ Kiều cũng giống như mùi của Lê Dư.
Mặt cô không dám nhìn vào màn hình nữa, nhắm mắt lại là cảm giác an toàn vây quanh, cái ôm của anh ta ấm áp lạ thường.
“Đừng sợ, Kiều Kiều, anh ở đây.”
 Lúc này, Hạ Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp chưa từng có, anh ta chính là thứ mà trái tim cô muốn.
Đêm nay, anh ta có vẻ dịu dàng lạ thường, giọng nói của anh vẫn sưởi ấm trái tim cô như mọi khi.
Vẻ đỏ bừng trên mặt không thể kìm nén được lâu, Kỳ Phi Vũ đột nhiên lại gần, muốn hôn Hạ Kiều.
Hạ Kiều ở trong lòng anh ta không khỏi đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, thân thể cứng đờ, chỉ biết trơ mắt nhìn.
Hơi thở ấm áp của anh, màu rượu vang ngay lập tức ở bên tai và cổ cô, làm cô đỏ bừng.
Nhịp tim của hai người có thể nghe thấy rõ ràng vô cùng
Đúng lúc anh ta muốn tiến xa hơn, chuông điện thoại lại vang lên, phá hỏng tất cả bầu không khí tốt đẹp.
Nhìn thấy tên người gọi, Kỳ Phi Vũ nhanh chóng đứng dậy, đi về phía bên kia để trả lời cuộc gọi.
Anh ta đột ngột bước đi, mùi nước hoa trong không khí thoảng qua rất nhiều ngay lập tức.
Nhìn thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, trong lòng Hạ Kiều đột nhiên có dự cảm.
Là ai mà có thể khiến người đàn ông luôn nóng nảy năm phút đồng hồ không nói lời nào?
Cuộc gọi cuối cùng cũng được dập máy, khuôn mặt của người đàn ông rõ ràng là trở nên tồi tệ hơn.
 Hạ Kiều nhìn Kỳ Phi Vũ đi về phía cô từng bước, trong lòng đột nhiên có chút lạnh lẽo.
 Anh ta nói nhỏ vào tai cô, với giọng điệu xin lỗi không chân thật khiến cô nghi ngờ.
“Kiều Kiều, một người bạn của anh bị tai nạn. Em ngủ trước đi, anh sẽ sớm quay lại, xin lỗi.”
Đôi khi có một số điều không cần phải nói ra thì cô mới hiểu.
Trên đời này, tồn tại một tình huống gọi là hiểu ngầm.
Đôi mắt to của Hạ Kiều nhìn chằm chằm vào mặt Kỳ Phi Vũ, giọng điệu lãnh đạm:
"Người bạn nào? Em biết không? Anh nhất định phải đi sao?"
Rõ ràng cô có thể mất bình tĩnh, nhưng thói quen nhiều năm khiến cô vẫn lựa chọn nhịn xuống.
Kỳ Phi Vũ không nhận ra bàn tay nhỏ bé của Hạ Kiều đã nắm lại thành một nắm đấm phía sau lưng cô.
Anh ta rõ ràng là rất vội,  thái độ qua loa lấy lệ: “Em không biết, cô ấy chỉ có một người bạn duy nhất của anh, anh sẽ quay lại sớm.”
Trước khi Hạ Kiều kịp trả lời, Kỳ Phi Vũ đã cầm áo khoác rời đi, bước ra khỏi tầm mắt của cô.
Bóng lưng của người đàn ông theo cánh của đóng lại biến mất trước mặt Hạ Kiều.
 Có lẽ anh ta sẽ không bao giờ biết được cô đã phải chịu đựng bao nhiêu bất bình, bao nhiêu tổn thương sau lưng mình.
Đêm đó, Hạ Kiều bật khóc, nhưng những giọt nước mắt không thể kìm được rơi trên khuôn mặt cô, từng giọt từng giọt làm ướt đãm khuôn mặt tái nhợt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp