Nụ hôn nóng bỏng

Chương 6


2 năm

trướctiếp

Hạ Kiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bởi vì cô đã quá mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần rồi.
Với cô, ngủ cũng là một trong những cách giải thoát.
Khi chìm vào giấc ngủ, bạn không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, cũng sẽ ít phiền muộn hơn.
*
Ngày hôm sau, khi Hạ Kiều trở lại văn phòng, Lâm Huệ Xuân vội vàng kéo cô đi đến phòng uống trà.
"Cuộc trò chuyện tối qua của cậu thế nào? Đã hòa giải chưa?"
Hạ Kiều là bạn thân duy nhất của Lâm Huệ Thuần. Đối với cô ấy, hạnh phúc của cô quan trọng hơn bất kỳ ai khác.
Nhiều năm trôi qua, cho dù Hạ Kiều không vui cũng sẽ không tích lũy đến ngày sau.
Lần này, đã là ngày thứ ba, cô vẫn duy trì vẻ mặt rầu rĩ.
Là bạn thân tốt nhất của cô, cô ấy tuyệt đối không thể ngồi yên một chỗ.
Hạ Kiều nhận lấy một cách thoải mái: “Còn tốt, cậu không phải lo lắng về chuyện đó.”
Lâm Huệ Thuần biết quá rõ tính cách của Hạ Kiều, cô càng nói càng không sao, nhưng mọi chuyện lại càng nghiêm trọng hơn.
"Làm sao mà mình không lo lắng được? Giữa hai người nhất định có chuyện lớn xảy ra, mau nói cho mình biết, mình sẽ cho cậu ý kiến."
Mong muốn được giúp đỡ của cô đồng loạt bộc lộ.
Ai nói cho cô biết cô hoàn toàn không đoán được, tại sao hai người lại giận dỗi đến như thế?
Cảm xúc là chuyện giữa hai người, Hạ Kiều cảm thấy lần này không ai có thể giúp được mình, nên cô chỉ có thể tự mình giải quyết.
Cô lắc đầu, vẻ mặt không sao:“Thật sự không có gì to tát, chỉ là ồn ào một chút thôi.”
Để thoát thân, Hạ Kiều nhanh chóng cầm lấy một cốc nước ấm đi về chỗ ở của mình, bắt đầu công việc bận rộn.
Đến trưa, trời đột nhiên tối sầm lại, vang lên một tiếng nổ lớn.
Không ngờ, thời tiết tháng 4 vẫn chưa ổn định, trên trời có mưa xối xả.
Lâm Huệ Thuần đi đến bên cạnh Hạ Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Kiều Kiều có vẻ chúng ta phải ở lại công ty ăn cơm hộp. Cậu muốn ăn gì để mình gọi?”
Tuy rằng bên ngoài trời đang mưa to, thời tiết vẫn còn hơi ngột ngạt.
Hạ Kiều suy nghĩ một chút, vẫn là muốn ăn thanh đạm một chút.
 "Không bằng chúng ta ăn sushi đi, chỉ gọi những hương vị thông thường, và gọi hai thức uống giải khát, mình muốn chanh ..."
Hạ Kiều chưa nói hết câu thì một giọng nói giao hàng đã cắt ngang cô.
Người giao hàng đang nhìn xung quanh, giọng nói của anh ta khá lớn.
“Xin hỏi cô Hạ Kiều là ai?”
Lâm Huệ Thuầnlà người đầu tiên trả lời lại người giao hàng.
“Hạ Kiều ở chỗ này.”
Chàng trai giao hàng quay lại, nhìn thấy Lâm Thời Hoan, cô ấy chỉ vào một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài và làn da trắng, và vội vàng đi tới.
“Xin chào, cô Hạ Kiều, đây là bữa trưa mà anh Kỳ gọi cho cô. Cô vui lòng ký tên đi.”
Vì ánh mắt nhìn chằm chằm mọi người, Hạ Kiều phải nhanh chóng ký tên.
Mọi người đều biết Hạ Kiều có một người bạn trai bí ẩn chưa từng xuất hiện.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng người đó thực sự là một ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc.
Các đồng nghiệp vội vàng theo dõi, xem hai túi lớn đồ ăn trưa mang đi.
Lâm Huệ Thuần cẩn thận mở hộp thức ăn tinh xảo, trong đó có đủ loại sushi, tất cả đều là món mà Hạ Kiều thích.
Hạ Kiều lập tức biết là do Kỳ Phi Vũ lại chủ động, cầu xin cô tha thứ cho hành vi sai trái của anh ta.
Hộp đồ ăn kia đầy ắp sushi kiểu Nhật nhỏ nhắn, tinh tế, tất cả đều lôi cuốn và lấp lánh, khiến người ta không dời mắt được.
Nữ đồng nghiệp không nhịn được thốt lên, trong mắt ngập tràn vẻ hâm hộ: "Kiều Kiều, cô thật hạnh phúc, bạn trai của cậu quá quan tâm, đoán được cô muốn ăn sushi liền gửi đến."
“Đúng vậy, thật sự là có tâm, thật đáng ghen tị, tôi cũng muốn có một người bạn trai ân cần như vậy.”
Hạ Kiều luôn luôn không có cự tuyệt đồ ăn, vô thức nuốt nước miếng.
Bụng cô réo lên, cho dù có tức giận, cô vẫn muốn ăn đồ ngon.
Hạ Kiefu không muốn nói thêm, vì vậy cô mỉm cười và gật đầu.
Lâm Huệ Thuần đưa Hạ Kiều vào phòng trà để ăn trưa.
Vừa nói, cô vừa đặt đồ ăn ngon lên bàn.
"Kiều Kiều, cho dù anh ta có làm gì khiến cậu tức giận, cũng nên cho người ta một cơ hội, mình thấy anh ấy ngày nào cũng đến dỗ dành cậu, nếu cậu lại nổi giận, liền trở thành quá keo kiệt rồi. ”
Hạ Kiều nhìn sushi trong hộp, không muốn nói gì, liền bắt đầu ăn.
Dù sao muốn hết giận thì trước tiên phải ăn cơm, nếu không cô sẽ khổ sở quá, không được ăn đồ ngon cũng quá lãng phí.
Lâm Huệ Thuần nhìn Hạ Kiều và bắt đầu cảm thấy không biết rốt cuộc vấn đề ở đâu.

    * *

Kỳ PhiVũ đến hội sở quen thuộc, nhưng không ngờ lại gặp Lê Dư.
Lê Dư vãn rạng rỡ như thường, diện trang phục mùa xuân để lộ hai chân thon thu hút sự chú ý.
Sau khi Kỳ Phi Vũ bước vào hộp, Lê Dư liền nở nụ cười ngọt ngào bước cầm theo cùng một hộp đồ ăn. 
“A Vũ anh đã ăn trưa chưa? Em tự nấu cơm trưa, anh có muốn ăn thử không?"

Kỳ Phi Vũ giọng điệu thờ ơ:
“Giữ khoảng cách với tôi, tôi đã hứa với Kiều Kiều sau này tôi sẽ không gặp một mình em.”
Lê Dư không thể chấp nhận được vẻ mặt hờ hững của Kỳ Phi Vũ, cô ta từng bước đi đến chỗ người đàn ông.
Qúach Nhất Phàm không ở trong hội quán, đây là lý do tại sao Lê Dư mới dám xuất hiện trước mắt anh ta.
“Cô Tiểu Kiều kia thật sự không biết điều, làm sao có thể khống chế được tự do của đàn ông?”Lê Dư ra vẻ thông cảm nói, để Kỳ Phi Vũ biết ai là người phụ nữ thích hợp nhất với anh ta.
Khi ánh mắt của Kỳ Phi Vũ nhìn sang chỗ khác, Lê Dư đã đặt hộp cơm thơm phức lên bàn.
“A Vũ, không phải anh đã nói kỹ năng nấu nướng của em rất tốt sao, anh thích món em nấu nhất.”
 Cô ta ngồi bên cạnh Kỳ Phi Vũ, mở hộp cơm tình yêu và gắp cho anh ta một miếng sườn yêu thích.
Tiếp theo, anh ta quay mặt về phía bên kia, đồ ăn và sắc đẹp đều ở trước mắt Kỳ Phi Vũ, anh ta có chút lạc phương hướng.

Lê Dư và Hạ Kiều tính cách hoàn toàn khác nhau, Hạ Kiều bị động còn Lê Dư lại rátchủ động.
Người phụ nữ chủ động đến gần Kỳ Phi Vũ:“A Vũ, anh nói cần thời gian suy nghĩ, nhưng em không muốngiữ khoảng cách, em không muốn anh rời đi.”
Lê Dư đút Kỳ Phi Vũ ăn cơm, thế nhưng anh ta thực sự mở miệng ăn.
Thật sự khó đoán được anh ta đang nghĩ gì về vẻ ngoài mơ hồ của Lý Dư.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ nghiêng người về phía anh ta, nhưng anh ta lại đứng dậy với ánh mắt thờ ơ:
“Bây giờ tôi muốn sống tiếp, em cũng nên nhìn về phía trước.”
Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, mặc kệ nỗ lực như thế nào, người đàn ông  trước mặt vẫn như cũ không động tam.
Nhưng Lê Dư không cam lòng, cô ta vươn tay ôm lấy Kỳ Phi Vũ từ phía sau, mặt dựa vào lưng anh, biến thành một người phụ nữ khiến người khác động lòng.
"A Vũ, chúng ta làm lại từ đầu được không? Cùng nhau nhìn về phía trước, em sẽ so với cô ấy tốt hơn, em thật sự rất thích anh. ”
Kỳ Phi Vũ đúng là có thích Hạ Kiều, nhưng khi đối mặt với Lê, lại không từ chối sự tiếp cận của cô ta.
Nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, cô ta hiểu được trong lòng còn có một số chuyện, vội vàng là chưa đủ.
"Một số việc, không phải em nói là được, chúng ta có thể làm bạn."
Cô ta bỏ đi sự yếu đuối quá mức của mình và ngừng ép buộc Kỳ Phi Vũ.
“Được rồi, em sẽ không làm khó dễ anh.” Lê Dư giấu đi tất cả vẻ khong càm lòng trong người.
Mục tiêu đã đạt được, Lê Dư dừng lại và nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy Lê Dư bước ra khỏi phòng, Kỳ Phi Vũ lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Kiều.
Lê Dư đang đứng ở cửa, nắm chặt tay trong tiềm thức khi cô ta nghe thấy giọng nói dịu dàng và ân cần của Kỳ Phi Vũ.
* *
Sau bữa trưa, cơn mưa lớn đã tạnh.
Bầu trời ngày càng sáng, đối với Hạ Kiều, trái tim cô bắt đầu bước ra khỏi bóng tối.
Kỳ Phi Vũ chủ động liên lạc với Hạ Kiều, Lâm Huệ Thuần cũng vội vàng rời khỏi phòng trà..
"Kiều Kiều, sushi hôm nay có ngon không? Anh nhớ em thích nhất là hải sản tươi."
Trái tim của Hạ Kiều từ từ ấm trở lại, rốt cuộc cô cũng thực sự nhìn ra được ý đồ của Kỳ Phi Vũ.
Nếu thực sự muốn hàn gắn lại mối quan hệ cũ với Lê Dư, anh ta có thể nhân cơ hội này rời đi.
Con gái một khi đã động lòng thì rất dễ làm ngơ trước những khuyết điểm của người yêu.
“Rất ngon, tại sao anh lại gọi bữa trưa cho em?”
Kỳ Phi Vũ nghe thấy giọng điệu của Hạ Kiều thì bắt đầu dịu lại.
Lê Dư nhìn thấy vẻ tự tin trên mặt anh ta, tại sao lại có thể dịu dàng với Hạ Kiều như vậy?
“Buổi trưa trời mưa to, sợ bị ướt nên gọi món là tiện nhất.”
“Buổi tối anh đón em đi làm về, cùng nhau ăn tối nhé, anh sẽ nấu.. "
Đối mặt với lòng tốt của Kỳ Phi Vũ, Hạ Kiều phải thừa nhận anh ta thực sự đã nhiệt tình muốn bù đắp những tổn thương mà đã gây ra cho mình.
"Được, vậy bãi đậu xe trên lầu ba đừng để người khác nhìn thấy anh."
Hạ Kiều bắt đầu trút bỏ cơn tức giận của mình, sau cùng cô cứ tiếp tục tức giận, sẽ không phải là kết quả tốt.
Lê Dư đang ở ngoài cửa, nghe thấy tất cả những điều này và quyết định xuất kích một lần nữa.
Thời gian trôi qua, công việc của Hạ Kiều đã hoàn thành đúng hạn.
Lúc điện thoại reo, cô nghĩ là Kỳ Phi Vũ đã gửi WeChat cho cô.
Không ngờ ngay lúc cô cầm điện thoại lên, hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác được đặt ngay trước mắt cô.
Lúc này trong phòng làm việc, các đồng nghiệp lần lượt rời đi, không ai để ý thấy vẻ mặt của Hạ Kiều thay đổi.
Vẻ ngoài của Kỳ Phi Vũ hiện ra rõ ràng, Hạ Kiều phải chấp nhận thực tế là tàn khốc.
Lúc Kỳ Phi Vũ đến bãi đậu xe trên tầng ba, Hạ Kiều đi về phía chiếc xe tương đối thấp của mình.
Cô lặng lẽ mở cửa và ngồi vào ghế phụ.
Lúc này, Kỳ Phi Vũ cũng không phát hiện ra Hạ Kiều đang ở trong tình trạng không đúng.
Anh ta chủ động đến gần và nói nhỏ vào tai cô:
“Kiều Kiều, tối nay em có muốn uống rượu vang đỏ không? Một lô rượu vang đỏ mới từ nhà máy rượu về, em giúp anh chọn một chút."
Bởi vì nút thắt bên trong vẫn không thể giải quyết được, đối mặt với sự tiếp cận tích cực của Kỳ Phi Vũ, cô trốn tránh.
Ánh mắt của cô lạnh đi có một chút kháng cự.
"Kỳ Phi Vũ, anh còn muốn giấu tôi đến khi bào? Anh và Lê Dư đã đến mức này rồi. Còn có bao nhiêu chuyện mà tôi không biết? Đừng có tới gần tôi."
Hạ Kiều chịu không nổi nữa lần đầu tiên cô trút bỏ cảm xúc của mình trước mặt Kỳ Phi Vũ.
Lúc Kỳ Phi Vũ nhìn vào những bức ảnh từ điện thoại của cô, anh ta không thể tin được những gì mình nhìn thấy tận mắt.
Giọng nói của cô cực kỳ thấp, mang theo giọng điệu lạnh lùng từ chối người cách xa ngàn dặm.
Nhiệt độ giữa cả hai giảm xuống ngay lập tức.
Lần đầu tiên Kỳ Phi Vũ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Kiều đó là thứ mà anh ta chưa từng thấy trước đây.ỳ KyPhi Vũ không khỏi bắt đầu ngẫm lại chính mình, trong lòng tràn đầy bất an.
Kế hoạch của Lê Dư đã thành công, Kỳ Phi Vũ tùy tiện ngẫm lại liền biết ý định của cô ta.
Bây giờ anh ta không có thời gian quan tâm đến Lê Dư, nên trước mắt chỉ có thể giải quyết những chuyện trước mắt.
Anh ta nắm lấy cổ tay cô, cố hết sức giải thích: "Kiều Kiều, nghe anh nói, mọi chuyện đều là do cô ấy tự mình đa tình. Từ lâu anh đã không liên quan gì đến cô ấy rồi."
Hạ Kiều đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt cô quá xa lạ. Cứ một câu thật, một câu giả lẫn lộn.
Cô không có ý gây chuyện với anh ta, nhưng Lê Dư đang từng bước tiếp cận, cô phải thừa nhận trong lòng, không còn bao nhiêu an toàn.
Quá khứ cô không ngại nghe, nhưng đối mặt với thái độ không rõ ràng của Kỳ Phi Vũ, cô thật sự không chịu nổi.
Trong chuyện tình cảm, điều Hạ Kiều thực sự muốn là thành thật với nhau.
Những năm qua, ngay cả khi anh ta không có nhiều thời gian để đi cùng cô, cô cũng đã chịu đựng được..
Nhưng Kỳ Phi Vũ hoàn toàn không hiểu Hạ Kiều cần gì, cái cô thực sự muốn hòa hợp là sự bình đẳng.
“Kỳ Phi Vũ, anh nghĩ em nên tin tưởng anh hay Lê Dư?”

“Kiều Kiều, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, em đương nhiên phải tin tưởng anh.”
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta khiến nhất thời cô bị mất phương hướng.
Anh ta đã hứa rõ ràng sẽ không bao giờ gặp cô ta một mình nữa, vậy những bức ảnh kia  được chụp khi nào?
"Không cần biết những bức ảnh này được chụp vào lúc nào, đó là việc anh đã làm. Em muốn tự mình bình tĩnh lại. Đưa em về nhà!"
Kỳ Phi Vũ nhìn Hạ Kiều, anh ta chấp nhận sự bất an trong mắt cô.
Anh ta biết có một số chuyện không thể vội vàng.
"Được, anh đưa em về."
Trong suốt quãng đường cả hai đều im lặng không nói, trong xe vô cùng im lặng.
Đôi mắt của Hạ Kiều chỉ liếc nhìn cảnh vật bên ngoài xe.
Lúc xe dừng ở ngoài cửa nhà Hạ Kiều, Kỳ Phi Vũ nhìn bóng lưng Hạ Kiều bước đi, trong lòng thầm tính toán.
Tác giả có lời muốn nói: Ảnh chụp thân mật được đưa ra ánh sáng.
Kiều Kiều thực tức giận
Kỳ Phi Vũ rốt cuộc ở tính toán cái gì?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp