Nụ hôn nóng bỏng

Chương 5


2 năm

trướctiếp

Lúc này Hạ Kiều biết rất rõ lý do tại sao Lê Dư lại muốn gặp cô chính là để nói cho cô biết, hai người bọn họ sớm đã khôi phục liên lạc rồi.
Nhưng với cô, trận mưa lớn đêm trước là vết thương lòng.
Nhìn Lê Dư tràn ngập vẻ kiêu ngạo, tay Hạ Kiều liều mạng nắm lấy cốc cà phê, cố gắng trấn tĩnh lại.
“Cô Lê, nếu cô chỉ muốn tôi thấy khó mà lui, thì tôi có thể nói với cô, điều đó là không thể.”
Là bạn gái thực sự của Kỳ Phi Vũ, cô cần phải duy trì địa vị của mình.
Lê Dư trong lòng đã nghĩ đến đủ loại khả năng, câu nói của Xia Qiao là bình thường và không có gì đáng ngạc nhiên.
“Cô Hạ, nếu trái tim đàn ông không ở bên cô, cô nắm lấy nó cũng vô dụng.”
Tay Hạ Kiều vô thức nắm lấy góc áo.
Cô có thể thấy khóe môi tự mãn của Lê Dư hơi nhếch lên, tựa như đang cầm trên tay tấm vé chiến thắng.
Đôi lông mi dài hơi rũ xuống, đôi mắt của Hạ Kiều như có chút bướng bỉnh cuối cùng lóe lên, cô không thể khóc.
"Trái tim của anh ấy ở đâu, không phải cô Lệ mới là người có tiếng nói cuối cùng. Mọi chuyện tùy thuộc vào anh ấy."
Nghe mấy lời này của Hạ Kiều, Lê Dư khẽ cau mày.
Không đợi Lê Dư lên tiếng, Hạ Kiều đã  trướcđứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Cô Lê, thay vì lãng phí thời gian cho anh ấy, tốt hơn hết nên nhìn ra thế giới bên ngoài.”
Hạ Kiều cố gắng hết sức duy trì, không muốn Lê Dư phát hiện ra tâm trạng của cô thay đổi trong âm thầm.
Cô cầm điện thoại quay người rời đi, Lê Dư nhìn theo bóng lưng xa xăm của Hạ Kiều mà nắm chặt tay lại thành quả đấm.
Rốt cục, tiếng chuông báo thức trong lòng Hạ Kiều vang lên, lòng cô không cách nào bình tĩnh lại được nữa.
Lúc Hạ Kiều rời đi, Qúach Nhất Phàm tình cờ nhìn thấy Lê Dư gặp Hạ Kiều.
Qúach Nhất Phàm không chút suy nghĩ, trực tiếp gọi cho Kỳ Phi Vũ đến hội sở gặp mặt.
Không ngờ Lê Dư lại chủ động nói chuyện với Hạ Kiều về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Qúach Nhất Phàm không thể tưởng tượng được Hạ Kiều phải đối mặt với mối quan hệ bất thường giữa Lê Dư và Kỳ Phi Vũ như thế nào.

Trên đường đến nhà hàng, Hạ Kiều đã bình tĩnh lại và tái hợp với Lâm Huệ Thuần.
Bên trong, mùi thơm của thức ăn tràn ngập không khí, khiến Hạ Kiều dần dần thả lỏng.
Sư thật tàn nhẫn đặt trước mắt, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là ổn định tâm trạng trước đã.
Còn về việc phải làm gì tiếp theo, cô vẫn chưa quyết định.
Nhưng Lâm Huệ Thuần vẫn có thể nhìn thấy chút mất mát trong mắt cô.
"Kiều Kiều, cậu có chuyện gì vậy? Có liên quan đến Kỳ Phi Vũ đúng không? Cậu vẫn luôn quan tâm đến anh ta nhất? Không có khả năng không muốn đi du ịch, huống hồ là vứt hết quà anh ta tặng đi.”
Lâm Huệ Thuần là bạn thân nhất của Hạ Kiều, dù có chuyện gì thì cũng sẽ chia sẻ với nhau.
Nhưng bây giờ, cô lại không muốn những người xung quanh lo lắng cho mình, cô chỉ muốn nhìn nhận nó một mình.
“Không có chuyện gì, chỉ là cãi nhau thôi, anh ấy đã làm mình tức giận.”
Vừa vặn đồ ăn Lâm Huệ Thuần gọi đã được đem lên, Hạ Kiều không nghĩ ngợi gì cả, cô chỉ muốn ăn một bữa thật ngon.
Khi cô không vui, cô ấthích ăn những món ăn ngon, lúc đó có thể quên đi mọi phiền muộn khi ăn.
Lâm Huệ Thuần nhìn Hạ Kiều ăn hết miếng này đến miếng khác, xem ra vấn đề không có gì nghiêm trọng.
Lúc Hạ Kiều đang ăn trưa, Kỳ Phi Vũ và Qúach Nhất Phàm gặp nhau trong hội sở.
Kỳ Phi Vũ không biết tại sao Qúach Nhất Phàm lại yêu cầu anh ta gặp mặt. Lúc gặp mặt vẻ mặt Qúach Nhất Phàm còn vô cùng nghiêm túc.
“Lê Dư đi tìm Hạ Kiều, cậu định làm gì?”
Quách Nhất Phàm thấy Kỳ Phi Vũ không căng thẳng, liền vô cùng nóng nảy.
Kỳ Phi Vũ cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Tôi chỉ muốn Hạ Kiều đừng tức giận. Cô ấy không hiểu Dư Dư có ý nghĩa như thế nào với tôi. Tôi không thể bỏ cô ấy được.”
Lê Dư từng chiếm trọn một thời gian dài trong cuộc đời của Kỳ Phi Vũ.
Cảm xúc của tuổi trẻ khắc cốt ghi tâm không thể bỏ được.
Khi Lê Dư đột ngột rời đi, Kỳ Phi Vũ ngày đêm chơi game, không ăn không uống cũng lo lắng.
Sau đó, vì sự xuất hiện của Hạ Kiều, anh ta dần thoát khỏi tình trạng khó khăn và trở nên vui vẻ.
Qúach Nhất Phàm nhìn không được, mắng: "Kỳ Phi Vũ, cậu có còn là đàn ông không? Muốn lý sự với phụ nữ, nhất định sẽ không được. Cậu chưa từng nghĩ tới Hạ Kiều, cậu chỉ quan tâm đến cảm xúc của Lê Dư mà thôi.
Kỳ Phi Vũ lại cầm ly lên, cau mày tỏ vẻ không vui.
"Tiểu Kiều luôn rộng lượng, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi. Còn Lê Dư cần sự chăm sóc của tôi, tôi không thể bỏ cô ấy được."
Đối mặt với lời nói của Kỳ Phi Vũ, Qúach Nhất Phàm bất lực lắc đầu.
"Kỳ Phi Vũ cậu không cứu được nữa rồi, sau này tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của cậu nữa, cậu thích làm gì thì làm. ”
Quách Nhất Phàm còn nghĩ mình có khả năng khiến Kỳ Phi Vũ tỉnh táo.
Không ngờ, Kỳ Phi Vũ lại không muốn giải quyết vấn đề, chỉ thương hại một người phụ nữ như Hạ Kiều một lòng một dạ với anh ta.
Màn đêm buông xuống, Hạ Kiều vẫn đang làm việc trong văn phòng, mọi người cùng cô tăng ca tối nay.
Lâm Huệ Thuần chủ động đi đến bên cạnh Hạ Kiều và hỏi: “Kiều Kiều, tối nay cậu muốn ăn gì?”
Hạ Kiều tập trung vào màn hình máy tính và không nhìn đến Lâm Huệ Thuần.
“Mình muốn ăn tiểu long bao, măng ngâm chua, gà say rượu và đầu sư tử.” Mỗi khi cô không vui, Hạ Kiều luôn thích đồ ăn, Lâm Huệ Thuần nhất định sẽ cùng cô ăn đến cùng.
Chỉ là cô ấy nhìn thấy bản thân có vẻ béo lên, đưa ra yêu cầu:
“Một mình cậu ăn không hết, mình có thể ăn cùng cậu, nhưng cậu phải cùng mìh đi tập thể hình.”
Hạ Kiều nhớ lại lời hứa trước đây của mình, không khỏi nhìn Lâm Huệ Thuần:“Không thành vấn đề, mình đi với cậu, cũng lâu rồi không tập thể hình.”
Cô bất giác nhớ tới trận mưa lớn đêm đó, cô thật sự đã ngất đi,  xem ra là đề kháng khong đủ.
Nghĩ đến cơn mưa lớn, cô cũng nghĩ đến người tốt bụng đã cứu mình.
Việc này như mò kim đáy bể, tìm người nói dễ hơn làm, vẫn là thuận theo tự nhiên.
Lâm Huệ Thuần cùng Hạ Kiều đi ăn tối, làm thêm giờ và cuối cùng cùng nhau về nhà.
Cô ấy chưa bao giờ thấy Hạ Kiều như thế này, sau khi tan sở thì có chuyện gì đó không ổn.
Ngồi trên xe cùng Hạ Kiều, Lâm Huệ Thuàn không ngừng tìm kiếm chủ đề, cố gắng không cho cô có cơ hội suy nghĩ lung tung.
Nhưng trong tâm trí của Hạ Kiều, cô vẫn luôn nghĩ về những lời Lê Dư đã nói.
Nếu Kỳ Phi Vũ không còn tình cảm với Lê Dư, tại sao anh ta lại làm tổn thương mình vì cô ta?
Nhưng khi họ giữ liên lạc, anh ta vẫn sẵn sàng dỗ dành Lê Dư, điều đó có nghĩa là anh ta còn quan tâm?
Nghe Lê Dư nói rằng hắn đối với cô ta tốt như vậy, trong lòng cô thật sự vô cùng đau đớn.
Anh ta có thể bỏ cô ở nơi hoang vu vì Lê Dư, nếu không gặp một người tử tế thì có lẽ cô đã rời bỏ thế giới này, anh ta cũng không phát hiện ra.
Lúc hai người cùng nhau bước vào phòng khách, tay trong tay, không ngờ Kỳ Phi Vũ đang ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi Lâm Huệ Thuần bật đèn pha trong phòng khách, Kỳ Phi Vũ quay lại nhìn họ.
Kỳ Phi Vũ sải bước đi về phía Hạ Kiều, Lâm Huệ Thuần vội vàng nói:
"Xem ra hai người có chuyện quan trọng muốn nói, nên tối nay tôi về nhà trước."
Hạ Kiều liếc nhìn Lâm Huệ Thuần, ánh mắt của cô dường như buộc tội Lâm Huệ Thuần không đủ trung thành.
Trước khi cô kịp nói gì, Lâm Huệ Thuần đã nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại hai người đối mặt nhìn nhau, đều không ai chịu lên tiếng trước.
Kỳ Phi Vũ không biết buổi chiều Lê Dư nói với Hạ Kiều cái gì, chuyện trước kia cô biết bao nhiêu, anh ta cái gì cũng không biết, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Nhưng Hạ Kiều thực sự không muốn nói chuyện với anh ta, cô chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi.
Lúc cô kiên quyết xoay người muốn trở về phòng, Kỳ Phi Vũ liền vươn tay nắm lấy cổ tay cô với thái độ khá mềm mỏng:
“Kiều Kiều, chúng ta nói chuyện đi?”
Hạ Kiều không còn cách nào khác nhìn lại Kỳ Phi Vũ, cố gắng tôi muốn nhìn thấy manh mối gì đó trong mắt anh ta.
"Anh muốn nói chuyện gì với em? Nói về mối quan hệ trong quá khứ của anh với Lê Dư? Em không muốn tìm hiểu về nó."
Đây là lần đầu tiên Hạ Kiều bộc lộ cảm xúc khó chịu của mình trước mặt anh ta.
Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Phi Vũ thấy Hạ Kiều ghen.
“Vào phòng nói chuyện đi, anh nghĩ chúng ta cần phải trò chuyện vui vẻ.”
Giây tiếp theo, Kỳ Phi Vũ trực tiếp kéo Hạ Kiều lên lầu.
Cô tránh không được, đành phải đi theo anh ta.
Cả hai ngồi đối diện nhau, tay anh ta vẫn nắm chặt cổ tay cô.
Anh ta không chút do dự, trong mắt không có cảm giác mình sai, nhưng là công bình,
"Lê Dư bản thân có một chứng bẹnh, không thể chịu đựng mỗi khi có sấm chớp, trong người lại không thoải mái. Vì vậy, anh mới đi chăm sóc cô ấy. "
Đối với Hạ Kiều, có bạn gái cũ không phải là lỗi lớn nhất, nhưng anh ta vẫn luôn che giấu mối liên hệ giữa hai người.
Vấn đề là, anh ta để cô một mình ở nơi hoang dã, lại đi lo cho bạn gái cũ, có từng hỏi liệu cô có an toàn không.
Bất kể là ai, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta.
Hạ Kiều lúc này không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào anh ta, bình tĩnh hỏi:
"Cô ấy cần được chăm sóc, còn tôi thì sao? Trong lòng anh, tôi không thể so với bạn gái cũ phải không? Tôi cũng có sợ hãi, ai sẽ thương hại tôi?”
Mặt anh ta chợt lạnh đi, Hạ Kiều chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế này.
"Nếu anh không quan tâm đến em, anh có cầu xin sự tha thứ của cô không? Anh chỉ quan tâm đến cô ấy, anh sẽ nói chuyện với em sao?"
Lúc này, Hạ Kiều khẽ cắn môi dưới, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô bằng giọng nói khép nép như vậy, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh.
“Là lỗi của anh, anh đã không nghĩ đến tình cảm của em, sau này anh sẽ cải thiện, sẽ không làm em buồn nữa.”
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, có chút tình cảm có thể giải tỏa mà không. từ bỏ.
Hạ Kiều không nói, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Tình cảm của cô dành cho anh ta rất sâu đậm nhưng hiện tại cô cũng không nhìn ra được, trong lòng anh, người phụ nữ đó đối với anh quan trọng hơn sao?
Vẻ mặt tuyên thệ của anh ta đầy tình cảm, lúc này cô không biết nói nên lời như thế nào.
Kỳ Phi Vũ dường như có thể thấy được lòng của Hạ Kiều đã mềm ra, nắm lấy cơ hội hứa hẹn.
 "Sau này anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy. Nếu cô ấy thực sự muốn gặp anh, chúng ta hãy đi cùng nhau, được không?"
Hạ Kiều mệt mỏi, một ngày hôm nay, cô không còn sức để đối phó với anh ta, đành phải làm cho có lệ.
“Hôm nay em rất mệt, anh về trước đi!”

Kỳ Phi Vũ vẻ mặt mệt mỏi nhìn Hạ Kiều, đồng ý với cô.
Hạ Kiều nhìn bóng dáng Kỳ Phi Vũ rời đi, trong lòng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Cô không biết Lê Dư đứng giữa bọn họ bao lâu, cô không muốn nghĩ tới, đầu rất đau.
Trái tim dường như bị một bàn tay vô hình nắm chắc, sắp bị bóp đến mất hơi thở.
Tại sao cô phải đối mặt với sự tàn nhẫn như vậy?
Trên đường trở về, Kỳ Phi Vũ nhớ lại rất nhiều kỷ niệm.
Trong mấy năm qua, tất cả những nỗi đau mà Lê Dư mang lại đều được Hạ Kiều chữa khỏi.
Không phải anh ta không biết tình cảm của Hạ Kiều dành cho mình, nhưng khi Lê Dư xuất hiện trước mặt, anh ta phải thừa nhận rằng anh không thể bỏ lại cô ta.
Hạ Kiều và Lê Dư đại diện cho cảm xúc ở những thời điểm khác nhau.
Bây giờ anh ta không còn là cậu thiếu niên như lúc trước, những cảm xúc cần có cũng không giống như trước.
Kỳ Phi Vũ hiểu rõ hơn ai hết những gì một mối quan hệ tốt nên có.
Sau mấy năm, có Hạ Kiều bên cạnh, anh ta có thể yên tâm đạt được ước mơ của mình.
Đối với anh ta, cô không còn như trước, nhưng thay vào đó là chỗ trống trong trái tim, muốn trở về bên cô.
Lê Dư không cam lòng, nhìn ảnh chụp điện thoại của hai người, cô ta sẽ không buông tha cho Kỳ Phi Vũ.
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Phi Vũ không quan tâm Kiều Kiều, không quan trọng
Kiều Kiều sẽ gặp được người chân chính quan tâm đến mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp