Khi nữ hài lao vào trong lồng ngực của mình, cả người Hàn Lăng Chi đều ngơ ngẩn.

Hắn vừa định đẩy cô ra, cúi đầu nhìn thấy trán cô đổ nhiều mồ hôi, một khuôn mặt hoảng sợ đến trắng bệch.

cô nhắm mắt lại, lông mi dài cong lên mà khẽ run, trong miệng lẩm bẩm:

“Tôi không muốn. . . Không nên bị sét đánh. . .”

Thoạt nhìn là bị dọa cho phát sợ, không giống như là giả bộ.

Nhưng hắn lại có chút nghi ngờ, trước cái kia chạy trốn heo rừng, nữ hài mập đem nam nhân đánh tơi bời khóc la vậy mà sẽ sợ một tiếng sấm nho nhỏ? !

Nữ hài thân thể nhỏ nhắn tựa ở trong lồng ngực hắn, giống như tiểu Cẩu lẻ loi đáng thương như thế run lẩy bẩy.

Hàn Lăng Chi mím mím miệng, cuối cùng không có đem cô đẩy ra.

“Ầm ầm --” lại là một đạo kinh lôi, nữ hài nhắm chặt hai mắt lại cọ cọ trong lồng ngực hắn.

Thân thể của cô rất là mềm mại kề sát ở trên người hắn, một luồng mùi thơm ngát như có như không bay vào chóp mũi hắn, làm cho Hàn Lăng Chi lặng lẽ đỏ dái tai. Hàn Lăng Chi dừng một chút, cuối cùng giơ tay lên, nhẹ nhàng rơi vào trên lưng Miêu Kiều Kiều, tính vỗ vỗ an ủi.

Âm thanh trầm thấp mang theo từ tính vang lên: “Không có chuyện gì, đừng sợ, có tôi. . .”

Một tiếng lời nói này, Miêu Kiều Kiều nghe được trong đầu trở nên hoảng hốt.

Đột nhiên có một dòng nước ấm bày kín toàn thân, hình như xưa nay đều không có người nào ôn nhu động viên cô như vậy. . .

Đợi qua một lúc tiếng sấm nhỏ một chút, Miêu Kiều Kiều lúc này mới triệt để từ trong tiếng Kinh Lôi tỉnh táo.

Ngay sau đó, cô liền phát hiện. . . chính mình vậy mà núp ở trong lồng ngực cái khối băng Hàn Lăng Chi này!

A này này này, cô chưa từng có cùng nam sinh quá thân mật như vậy a! !

Vẫn là cô chủ động ném bản thân vào, quá xấu hổ! ! !

Trên mặt Miêu Kiều Kiều mang theo vẻ xấu hổ, luống cuống tay chân liền vội vàng đứng lên.

Nói chuyện căng thẳng đều phát run: “. . . Xin lỗi. . . Tôi không phải cố ý.” Nói xong cô liền chuẩn bị chạy đi ra.

Chiếm tiện nghi người ta, lúc này không chuồn, còn đợi khi nào!

(“▔□▔)/(“▔□▔)/(“▔□▔)/

Còn chưa có chạy ra khỏi sơn động, một cánh tay ngăn cản cô, thanh âm đối phương lạnh nhạt nói: “Khoai lang đã nướng chín, ăn đã rồi đi.”

Miêu Kiều Kiều cúi đầu miệng nhô ra, rất muốn nói mình không muốn ăn, nhưng cuối cùng cô vẫn không từ chối.

Dù sao người ta đều đã mở miệng mời, trực tiếp đi sẽ nhiều lúng túng a.

“Được rồi. . .” cô ngước mắt lúng túng cười cợt, đỏ cả mặt hướng đống lửa bên cạnh.

Hàn Lăng Chi nhìn đến dáng dấp xấu hổ của nữ hài này, đáy mắt chợt hiện một nụ cười.

Bất giác cảm thấy, dáng vẻ mặt cô hồng. . . Còn thật đáng yêu.

Hắn ngồi xuống dùng cành cây đem khoai lang nướng chín móc ra ngoài, tìm mấy cái lá cây rộng lớn bọc lại 1 củ khoai lang, đưa cho Miêu Kiều Kiều nói: “Cẩn thận bỏng, ăn đi.”

“Được, cảm ơn.” Miêu Kiều Kiều toàn bộ hành trình cúi đầu xin lỗi nhận lấy.

Hai người tiếp theo cũng không nói chuyện, cứ như vậy an tĩnh ăn khoai lang.

Chờ sau khi ăn xong, ngoài sơn động cũng ngừng mưa.

Trước khi đi, Miêu Kiều Kiều vẫn nói một tiếng cám ơn: “Cái kia. . . Ngày hôm nay cám ơn anh.”

Hàn Lăng Chi vẫn mặt khối băng, mặt không hề cảm xúc gật gật đầu, nhân tiện nói: “Trên đường cẩn thận.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói lời từ biệt xong, hai người phân biệt phương hướng hướng về khác nhau mà đi. . . . . .

Mãi cho đến trở lại đại viện thanh niên trí thức, tâm tình Miêu Kiều Kiều mới miễn cưỡng bình phục lại.

Lần này đã muộn, cô cũng không đi phòng khách ở tiền viện đọc sách, trực tiếp đóng cửa tiến vào không gian Linh Tuyền.

Lo lắng đến cảm lạnh, cô đầu tiên là uống vào mấy ngụm Linh Tuyền Thủy làm ấm thân thể, lại rót nước nóng để tắm.

Khi tắm rửa, Miêu Kiều Kiều đang tẻ nhạt chơi bong bóng, lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ở trong sơn động lúc đó.

Lúc đó cô nằm ở trong lồng ngực người đó, hình như rất ấm áp .

Có vẻ như óc người hắn cũng không tồi, có điều chính là không cẩn thận sờ cơ bụng, đáng tiếc hơi nhỏ. . .

Phốc! dừng lại! !

cô đang suy nghĩ gì vậy, cái gì cơ bụng với không cơ bụng, suy nghĩ thật xấu xa rồi !

Nghĩ đi nghĩ lại, Miêu Kiều Kiều đột nhiên lỗ tai liền đỏ.

Kể ra thì, Hàn Lăng Chi thật sự rất đẹp trai.

Ho khan một cái, tuy rằng cô chiếm tiện nghi đối phương, nhưng cô cũng bị chiếm, cả hai ngang nhau! !

Nghĩ như vậy, trong lòng Miêu Kiều Kiều mới cân bằng hạ xuống.

Chờ tắm xong, cô liền trực tiếp nằm trên giường lớn trong gian phòng ở nhà gỗ và ngủ thẳng đến hừng đông.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, cô cũng không rời giường. Ngày hôm nay, cô xin nghỉ đi trên trấn mua chút đồ rồi viết phong thư gửi cho gia đình nên không cần dậy sớm làm việc.

Tới gần 11 giờ trưa, cô mới mềm yếu từ trên giường lớn tỉnh lại, trực tiếp ở trên bên trong dùng Linh Tuyền Thủy nấu một nồi táo hồng, táo đỏ mộc nhĩ trắng, tuyết nhĩ canh, lại dùng hành gừng làm nguyên liệu để trên cá sạo đem đi hấp, lại đi nhóm lửa nấu nửa chén cháo.

Chờ làm xong, cô lại tiến vào không gian, bắt đầu ở trong không gian đi bộ.

Khoảng thời gian này vội vàng giảm béo, cô trừ ăn cơm cùng buổi tối rèn luyện lúc ngủ mới tiến vào không gian, đã lâu cũng không nhìn kỹ tình hình trong không gian 1 chút rồi.

Không gian tổng cộng chia làm 4 khu: khu sinh hoạt, khu hồ nước, khu rừng rậm, khu bình nguyên.

Nhà gỗ phía trước ở chính giữa là khu sinh hoạt, cô trước gieo một chút hoa hạt giống, lần này đã toàn bộ rưởng thành cũng nở ra.

Đẩy ra nhà gỗ, đập vào mắt chính là một mảnh biển hoa Vạn Tử Thiên Hồng, ở trong gió nhẹ nhàng lay động.

Hồng, vàng, trắng, tím từng đoá từng đoá từng mảng từng mảng, các loại màu sắc hoa cả mắt, khiến mắt người ta không kịp nhìn.

Hương hoa U Hương độc hữu thấm ruột thấm gan ở trong không khí tung bay, Miêu Kiều Kiều hơi nhắm mắt lại sâu sắc hô hấp một hồi, cảm giác say mê không ngớt.

Linh Tuyền Thủy chầm chậm lưu động hiện ra ánh sáng nhu hòa, dùng tay bưng trên một tay uống một hớp, nhất thời cả người toàn thân thông minh.

Dùng ý niệm dịch chuyển đến khu hồ nước, chỉ thấy ngàn mẫu trong ruộng trũng trong suốt thấy đáy, Ngư Nhi chính đang du ngoạn vui vẻ.

Một con tôm hùm nhỏ đang giơ móng vuốt cùng một con cua cướp con cá nho nhỏ, bên cạnh 1 con rùa rúc đầu màu đen nằm úp sấp nhìn trộm, 1 góc hồ nước có một con ếch đang ngồi xổm trên lá sen.

Khu rừng rậm trong núi rừng, chim nhỏ không ngừng lanh lảnh kêu to mà vang lên; trong vườn trái cây, toàn bộ trên cây táo đầy táo đỏ, quả lê to bụ bẫm thơm ngon, quả nho màu tím sáng đều treo đầy trên đầu cành cây.

Trong mắt Miêu Kiều Kiều chứa nụ cười hái được một chùm nho, một bên vừa ăn vừa chậm rãi đi dạo bốn phía.

Khu Bình nguyên là ruộng tốt mênh mông vô bờ, trước đã thu hoạch nhiều lần nên lần này là trọc lốc .

Bên cạnh là nông trường, thả rông gà vịt ngan heo dê bò, đã thấy cô đến, những động vật nhỏ này đều rất linh tính chen lại hướng về cô.

Cùng lũ thú nhỏ chơi một lúc, Miêu Kiều Kiều mới dùng ý niệm chớp mắt đến nhà gỗ.

Lúc này cơm đã chín, ăn xong nửa chén cháo làm xong một cái xạo uống nửa bát mộc nhĩ trắng, tuyết nhĩ canh, cô liền hài lòng ra không gian.

Mặc vào trước ống tay áo quần dài màu xanh quân đội mới mua, lại tròng lên một cái áo khoác màu đen dày, Miêu Kiều Kiều thu thập xong liền chuẩn bị đi ra cửa lên trên trấn.

Lúc này đã đến buổi trưa vừa vặn tan tầm, Cổ Từ mới vừa bước vào sân, liền nhìn thấy một đạo bóng người tịnh lệ.

Chờ nhìn rõ ràng hóa trang người này, đáy mắt mắt xuất hiện một tia kinh diễm, không nhịn được mở miệng nói:

“Miêu Kiều Kiều. . . Ngươi đây là chuẩn bị đi ra ngoài sao. . .”



App TYT & Trà Nữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play