“Ào ào ào --”

Miêu Kiều Kiều trốn ở trong một cái sơn động, nhìn bên ngoài mưa rào có chút bất đắc dĩ.

cô mới vừa trên đất trống ở trong núi rèn luyện xong thời điểm chuẩn bị đi trở về, liền chú ý tới bên cạnh trong rừng rậm có động tĩnh.

Tưởng là thứ gì tốt, cô một đường ở trong rừng đuổi theo dấu vết truy đuổi, nửa đường mới phát hiện vậy mà là một cái con rắn nhỏ.

Thịt rắn này cô cũng không dám ăn, không thể làm gì khác hơn là lại tiếp tục tóm lấy.

Khi hướng về lối ra trong núi, bầu trời đột nhiên liền đùng đùng nổi lên mưa to.

Không còn biện pháp nào, Miêu Kiều Kiều không thể làm gì khác hơn là trước hết trốn vào trong không gian né một chút.

Nhưng trời đã mưa 30 phút còn không có chấm dứt, cô không thể vẫn đứng ở tại chỗ bất động.

Ngay sau đó cô liền từ không gian cầm ô chuẩn bị bước tới lối ra của khu rừng, sau đó sẽ một đường chạy chậm trở về.

Đâu nghĩ đến trên đường mơ hồ thấy được một bóng người, này mưa lại quá lớn, cô lo lắng không thể làm gì khác hơn là thu ô rồi trốn ở 1 sơn động nhỏ gần đây.

Nhìn bên ngoài sơn động mưa to, Miêu Kiều Kiều đang buồn bực thì một bóng người cao lớn liền vọt tới.

Lúc người kia nhìn thấy cô trong sơn động, đột nhiên dừng lại, sau đó đi tới chỗ khác sơn động ngồi xuống.

Lúc này buổi tối đã hơn 9 giờ, bầu trời mây đen nằm dày đặc cùng với mưa, không có ánh trăng chiếu rọi cô cũng không thấy rõ dáng dấp người này.

Người kia không chào hỏi, Miêu Kiều Kiều cũng không tâm tình chủ động tiếp lời.

Hai người cứ như vậy ngồi ở trong sơn động tối đen cùng với tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, an tĩnh một hồi lâu.

“hắt xì! !” Miêu Kiều Kiều không nhịn được hắt hơi một cái.

Mùa này đã là tháng 11, khí trời có chút lạnh, hôm nay cô mặc một áo khoác dày ra ngoài cũng còn tốt.

Nhưng vừa nãy ngâm trong mưa, toàn thân có chút lạnh lẽo vì thế lúc này mới có chút không nhịn được.

Nghe được giọng cô gái, ngồi ở một bên khác Hàn Lăng Chi con ngươi khẽ động.

Từ thời điểm vừa mới bắt đầu đi vào sơn động, hắn mơ hồ cảm thấy thân ảnh của người nọ có chút khá quen.

Sau khi nghe được thanh âm đối phương, trong lòng suy đoán đạt được nghiệm chứng.

Không nghĩ tới hai người bọn họ đúng là rất có duyên, năm lần bảy lượt bất ngờ tình cờ gặp.

“Rất lạnh sao?” Quỷ thần xui khiến, chẳng biết vì sao, hắn đột nhiên nói một câu như vậy.

Miêu Kiều Kiều có chút lờ mờ, lạnh a, đương nhiên lạnh, không lạnh vì sao cô nhảy mũi.

Có điều vị đại ca này vừa mở miệng nói chuyện, cô liền cảm thấy có chút quen tai.

Suy nghĩ một chút, Miêu Kiều Kiều đột nhiên trợn mắt lên.

Ho khan một cái, chuyện này. . . Đây không phải tên ở chuồng bò thôn bên cạnh kia sao?

Hắn thế nào lại chạy đến đỉnh núi bên này rồi. . .

Kể ra thì, bao quát hôm nay bọn họ chỉ gặp qua 3 lần mà thôi, nhưng nói không vượt qua 3 câu.

Lần thứ nhất gặp mặt, đối phương đã nói một câu gà rừng với cô, sau đó cô nhận lấy nói cám ơn, hai người đồng thời làm cái cáng, đối phương liền không nói tiếng nào rời đi.

Lần thứ hai chính là lần kia theo Bạch Nghiên đi chuồng bò, người này liền nhìn thẳng cũng không nhìn cô liền đi ra cửa.

Lần thứ ba này chính là hiện tại, thời điểm này lại đụng tới cô lúc chật vật như thế, thật là có đủ lúng túng.

“Răng rắc -” thanh âm quẹt diêm vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Miêu Kiều Kiều.

cô liếc mắt nhìn về đối diện, chỉ thấy Hàn Lăng Chi đã dùng gỗ tạ thành đống lửa

Người kia lạnh nhạt nói: “Ngồi qua đây đi, sẽ ấm hơn chút.”

“Nha, được, cảm ơn.” Miêu Kiều Kiều dịch chuyển về phía trước vài bước, nhờ ánh lửa mới nhìn đến sau lưng của hắn có một tiểu ba lô, phỏng chừng gỗ là ở trong đó.

Đống lửa theo thêm gỗ càng lúc càng lớn, Miêu Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh rốt cục cảm nhận được ấm áp.

Người ta đều bày tỏ hỗ trợ châm lửa xếp chồng, cô tự nhiên đến mở miệng hàn huyên một phen.

Thế là cô ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi: “Anh không phải ở thôn bên cạnh sao? Làm sao buổi tối chạy sang đỉnh núi bên này của chúng ta rồi?”

Hàn Lăng Chi nhàn nhạt liếc cô một chút, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lạnh nhạt nói: “Săn thú.” ( truyện trên app T𝕪T )

Không nghĩ tới ngắn ngủi một tháng không gặp, cô bé này lại gầy nhiều như vậy, hơn nữa hình dạng càng ngày càng tinh xảo, hắn suýt chút nữa không nhận ra được.

“Ồ là như thế a.” Miêu Kiều Kiều vừa vặn bắt lấy đáy mắt kinh ngạc của hắn, cười nói: “Có phải là cảm giác ta biến hóa rất lớn sao.”

Tuy rằng hai người không quen, nhưng là cô không chịu được muốn khoe khoang trái tim.

Từ sau chuyện Vương Ma Tử say rượu đánh người đã qua nửa tháng, nửa tháng này thời gian cô vừa giảm thêm khoảng chừng 10 cân.

Đi tới nơi niên đại đặc biệt này vừa vặn tròn 2 tháng, cô có thể từ con gái mập đen 160 cân biến thành con gái trắng gầy 90 cân bây giờ, tự nhiên là cố gắng khổ cực một phen, trong lòng cũng rất là cao hứng.

Hàn Lăng Chi nghe được nữ hài âm thanh thoáng đắc ý, lại ngẩng đầu đánh giá cô một hồi.

Lần này, hắn thấy rất rõ ràng.

Nữ hài có một khuôn mặt trái xoan trắng nõn, mày liễu cong cong bên dưới lóe lên một đôi mắt đẹp ý cười nhẹ nhàng, cái mũi khéo léo rất là tinh xảo.

Ở ánh lửa chiếu rọi xuống, da de trắng nõn không chút tì vết lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi đỏ tươi như lây dính mật hoa bình thường mê người, cả người tỏa ra một loại khí tức mê người.

Hai con mắt Hàn Lăng Chi từ từ trở nên sâu thẳm, suýt chút nữa xem mê li.

Sau đó hắn cụp mắt đem cảm xúc đáy mắt nhanh chóng thu hồi, chỉ đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Miêu Kiều Kiều nhíu nhíu mày, người này tính tình quả thật là nhạt nhẽo vô cùng, nói đều chẳng muốn nhiều lời vài chữ.

Đối phương lãnh đạm như vậy, cô cũng không biết nên nói gì.

Sau đó là 1 trận lúng túng trầm mặc, xem bên ngoài mưa còn không có dừng, Miêu Kiều Kiều vừa mới chuẩn bị nói vậy ta trực tiếp chạy mưa về là được.

Không nghĩ tới Hàn Lăng Chi lại lên tiếng: “Ăn khoai lang không? Ta nướng mấy củ.”

Miêu Kiều Kiều sững sờ, sau đó gật đầu: “Ngạch. . . Ăn đi, cảm ơn.”

cô vừa vặn rèn luyện xong cũng có chút đói bụng, ăn khoai nướng cũng không sai.

Hàn Lăng Chi từ phía sau lưng lấy ra 3 củ khoai đỏ thẫm trong sọt, trực tiếp bỏ vào trong đống lửa.

Hai người lần này chuyển động cùng nhau, không khí của hiện trường đều thoải mái không ít.

Miêu Kiều Kiều chủ động mở miệng nói: “Chúng ta đều gặp đã mấy lần, giới thiệu lẫn nhau một chút đi, coi như kết giao bằng hữu. Ta tên Miêu Kiều Kiều, là thanh niên trí thức thành thị bên kia, còn ngươi?”

Hàn Lăng Chi vẫn lạnh nhạt nói: “Hàn Lăng Chi, thành phố Bắc Kinh tới.”

Người này cô đã từng gặp qua, Miêu Kiều Kiều cũng không để ý, thuận miệng hỏi: “Lần trước lão gia gia có thấy thân thể tốt hơn một chút không?”

Lúc trước cô cùng Bạch Nghiên, Mạnh Bảo Bảo đi chuồng bò, bên trái lều cỏ có một lão nhân đang bị bệnh liệt giường bên trong.

Hàn Lăng Chi nghe, liền biết cô nói là Ngô gia gia, ngữ khí hơi chậm nói: “Tốt hơn một chút, cảm tạ quan tâm.”

Miêu Kiều Kiều gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Nói xong cô an tĩnh, hai người lại là yên lặng một hồi. . . . .

“ Tạch tạch --” âm thanh đống lửa phát sinh đốt cháy gỗ.

Miêu Kiều Kiều hai tay giữ quai hàm nhìn khoai lang trong đống lửa phát ngốc.

Trong lòng thúc giục chín nhanh lên một chút a, ăn xong liền đi, không phải chờ tại đây nhiều lúng túng như vậy.

Giữa lúc cô đờ ra, một tia chớp cắt ra bầu trời bên ngoài sơn động.

“Ầm ầm! ! !”

Tiếng sấm to lớn ở bên tai nổ vang, Miêu Kiều Kiều trong nháy mắt nghĩ đến lúc ở hiện đại một khắc đó bị sét đánh .

Kinh ngạc, xám xịt! !

“A a a! ! !”

Đối với tiếng sấm có ám ảnh Miêu Kiều Kiều trực tiếp theo bản cô nắm lấy người bên cạnh, hướng về trong lồng ngực của hắn bổ nhào một cái. . .

---

( cá Tiểu Kim: vào giờ phút này, ta rất muốn rít gào: a a a, nữ chính cùng nam chính tiếp xúc thân mật rồi, O(∩_∩)O ha ha ~)



App TYT & Trà Nữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play