Miêu Kiều Kiều nhàn nhạt liếc hắn một cái, chỉ đáp lại một chữ: “Ừm.”

cô cùng hắn lại không quen, không có gì đáng nói.

Vừa vặn lúc này Lâm Cúc cùng mấy nữ thanh niên trí thức cùng nhau trở về, nhìn thấy Miêu Kiều Kiều, Lâm Cúc cười dài mà nói: “Kiều Kiều ngày hôm nay trang phục đích thực đẹp đẽ, chuẩn bị đi lên trên trấn à?”

Miêu Kiều Kiều cười nói: “Đúng vậy chị Lâm, cần mang vật gì không?”

Lâm Cúc vung vung tay: “Không cần không cần, em đi sớm về sớm ~”

Hoàng đại đệ ở trong mắt chứa ý cười nói: “ĐI sớm một chút đi, trên đường chú ý an toàn.”

“Vậy được, em liền đi trước đây ~” Miêu Kiều Kiều nói qua liền hướng ngoài cửa đi.

Thấy cô rời đi, Lâm Cúc nhìn bóng lưng của cô cảm thán một câu: “Kiều Kiều một ngày so với một ngày càng xinh đẹp, đúng là không nghĩ tới sau khi cô gầy xuống trở nên trắng như vậy, mấy ngày nay mỗi lần gặp cô ta đều không nhịn được than thở.”

Hoàng đại đệ phụ họa nói: “Đúng vậy a, cô đoán chừng là trời sinh mỹ nhân bại hoại, chỉ là lúc trước chúng ta không phát hiện mà thôi, phỏng chừng mười dặm tám hương đều không có người xinh đẹp như cô rồi.”

Lời này vừa ra, Bạch Nghiên theo ở phía sau sắc mặt tối sầm.

cô luôn luôn tự tin khuôn mặt đẹp, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị đánh bại ở khuôn mặt đẹp bởi người mà chính mình đã từng xem thường nhất.

Mã Phương ở bên còn lẩm bẩm, vẫn cứ thích nhổ nước bọt: “Xác thực không nghĩ tới, trước rõ ràng là lợn béo đen mập, hiện tại nhưng thật giống như tiên nữ một loại. . .”

Bạch Nghiên đáy mắt cấp tốc súc lên một luồng lửa giận vô danh, sau đó không nhịn được âm thanh giễu cợt: “Đẹp đẽ có ích lợi gì, đẹp đẽ có thể coi như ăn cơm sao? !”

Dứt lời, cô liền đẩy Lâm Cúc cùng Hoàng đại đệ phía trước ra, trực tiếp hướng trong phòng đi về.

Lần này Lâm Cúc cùng hoàng đại đệ bị cô ngôn ngữ cùng động tác đều bối rối, đây là người trước đây rụt rè có lễ phép sao, nói chuyện làm sao chanh chua như thế?

Có điều nghĩ tới sự kiện Vương Đại hổ lúc trước, lần đó Bạch Nghiên không khẩu nói mạnh miệng bị Miêu Kiều Kiều làm cho á khẩu không trả lời được, hai người ngược lại cũng không cảm thấy kì quái.

Người này a, chính là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sau này vẫn là ít tiếp xúc.

Tâm Mã Phương đúng là không có cảm giác gì, hiện tại cô ai cũng không thân cận, nghĩ dựa vào nỗ lực chính mình mỗi ngày có thể kiếm 7 công điểm ăn no là được.

Điều này khác với ý nghĩ lúc trước nghĩ cô vừa mới tới ở nông thôn muốn chiếm tiện nghi, hết cách rồi, ai cũng không phải đồ ngốc, không dựa được người khác cũng chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.

Cổ Từ ngơ ngác ở đứng ở một bên bị Miêu Kiều Kiều không thèm nhìn, trong đầu cay đắng vạn phần.

Lúc đầu hắn xác thực rất căm ghét Miêu Kiều Kiều, nhưng vì trong lòng suy tính 1 chút, hắn nhịn xuống buồn nôn cùng đối phương làm quen, lâu dần cô liền xem đối với hắn thật là tốt là chuyện đương nhiên.

Đến nông thôn ở sau, nhìn thấy Bạch Ngiên xinh đẹp là thanh niên trí thức từ thành phố Bắc Kinh, hắn không nhịn được tâm tư phơi phới muốn tiếp cận lấy lòng, không ngờ rằng người này hoàn toàn không để ý tới hắn.

Ngược lại là Mã Phương kia tính cách rất khoe khoang luôn cùng hắn thấy sang bắt quàng làm họ, đối phương lén nhờ hắn giúp làm chuyện, đều bị hắn giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt rồi.

Hắn cũng không nghĩ tới, từ khi Miêu Kiều Kiều ở lại sân sau, toàn bộ cả người đều thay đổi

Vừa mới bắt đầu hắn cho rằng cô là muốn bắt Cố Từ, vì điều này đến thu hút sự chú ý của hắn, trong lòng còn có chút đắc ý.

Nhưng sau khi trải qua nhiều lần bị oán giận và bị đánh, hắn mới sâu sắc biết được, hắn có lẽ cũng không có tưởng tượng hiểu cô như vậy, hay là nói cô cũng không phải dễ bắt nạt như vậy .

Hai tháng này nay, hắn nhìn cô trở nên gầy hơn trắng hơn, trong lúc đó cách nói chuyện cũng biến thành lanh lảnh hào phóng, cùng với trước kia thường xuyên người mập mặt u ám cúi đầu hoàn toàn khác nhau.

Đã nhìn cô trở nên càng ngày càng ưu tú đẹp đẽ, trong lòng hắn lại càng cảm thấy hối hận ảo não, nếu như lúc trước hắn đối với cô khá một chút, có lẽ kết quả đã không phải như vậy rồi.

Ai, muộn rồi muộn rồi, nói cái gì đều đã muộn.

Khi Vương Lôi cùng Thôi Đại Tráng tiến vào sân, liền nhìn thấy dáng dấp Cổ Từ một bộ sững sờ, hai người không khỏi lắc đầu.

Là người cử chỉ điên rồ đi, gần nhất làm sao thường xuyên sững sờ đây.

Một mặt khác, trên trấn.

Miêu Kiều Kiều trước tiên đi bưu cục đem thư tín đưa đi ra ngoài, thời gian từ lần trước thu được phong thư đầu tiên trong nhà gửi tới đã được một tháng, đây là cô lần đầu hồi âm cho nhà.

cô hôm nay tới trên trấn không phải là chỉ gửi thư, chủ yếu là vì đến chợ đêm tìm tòi mong đợi đã lâu!

Hai tháng này cô ở bên trong không gian luyện tập võ thuật, lại thêm Linh Tuyền Thủy phụ trợ nên giá trị vũ lực đã khôi phục lại đời trước bảy- tám phần mười, đơn giản đối phó bảy- tám người đàn ông cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa cô có không gian Linh Tuyền, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, trực tiếp lắc mình đi vào trong không gian cũng có thể tránh né.

Để an toàn, cô quyết định đem chính mình ngụy trang thành một tiểu tử thì tốt hơn.

cô ở hiện đại thu mấy vật tư ở siêu thị, bên trong vừa vặn có tóc giả nam.

Lấy tóc chải ra sau gáy rồi cầm tóc giả nam mang vào, đem mặt cùng cổ tay đều hóa đen, lông mày to thêm, trên mặt điểm mấy nốt ruồi đen nhỏ, hơn nữa thêm hai bộ râu xem ra còn rất có khuôn có dạng.

Chính là ngực cô có chút quá lồi ra, thân thịt này giảm xuống, cũng là điểm ấy có ích.

Miêu Kiều Kiều suy nghĩ một chút, tìm một áo lót quấn ngực mặc vào, lại thay đổi một ống tay áo ban đầu màu đen rộng rãi, bên ngoài lại tròng lên màu đen áo bành-tô, phía dưới một quần màu xanh quân đội, đổi giày vải cũ.

Chỉ chốc lát sau, một tiểu tử với vóc người thấp bé tầm thường hoàn thành hiện ra!

Nhìn thấy trong gương chính mình hoàn toàn biến dạng, Miêu Kiều Kiều không nhịn được cười ra tiếng, lần đầu tiên nữ giả nam trang còn chơi rất vui.

Sau đó cô quay về gương tiếp sức cổ vũ cho mình, kiếm tiền kiếm tiền, cô muốn kiếm lời rất nhiều tiền mua nhà mua Tứ Hợp Viện! !

5 phút sau, một tiểu tử đi ra từ 1 con hẻm khuất.

Hắn / cô trên lưng cõng lấy một ba lô to, mặt trên dùng vải bố màu đen che kín không thấy rõ đồ vật bên trong, sắc mặt lạnh nhạt ở trên đường bắt đầu đi dạo.

Miêu Kiều Kiều chuẩn bị đi một chuyến sắt thép xưởng chúc lâu trên trấn bên kia, hai tháng trước khi cô lần đầu tiên tới trên trấn sẽ ở đó một bên bán một nhóm hàng, dáng dấp đám bác gái đại thẩm nhiệt tình kia cô còn nhớ đây.

Hiện tại trong tay cô tiền đúng là còn có hơn 100, nhưng ngân phiếu định mức hắn lại xài hết, vì lẽ đó lần này tiền cùng phiếu cô đều muốn thu.

Đi tới chỗ cũ quen thuộc, chỉ chốc lát sau đối diện liền có 1 bóng người đi lại đây.

Miêu Kiều Kiều xa xa nhìn lên, trong lòng vui vẻ, ôi đây không phải bác gái lần trước kia sao.

Bởi vì dung mạo vóc người cô hoàn toàn biến dạng cho nên cô cũng không trực tiếp tìm đến cửa, cũng không nghĩ tới duyên phận lại trùng hợp như thế.

Con ngươi đảo một vòng, Miêu Kiều Kiều trong lòng liền có kế hoạch.

cô tiến lên trực tiếp để sát vào bác gái, mang theo cổ họng trầm giọng nói: “Thím, ta là được Bàn Nha giới thiệu tới.”



App TYT & Trà Nữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play