Bái Sư Kiếm Tông

Chương 5


1 năm


Edit : Rùa Đoản Mệnh

Đêm hôm khuya khoắt như vậy, nếu không phải Tuy Tịch ý thức an toàn mạnh, cho tới nay đều có thói quen đặt lá phù ở bên ngoài.

Khả năng đêm nay Lâm Thâm rời đi, nàng sẽ không cảm thấy được mảy may.

Tuy Tịch đứng dậy đem áo choàng phủ thêm, trong đêm hàn khí nặng, nàng lại mặc thêm một bộ y phục.

Nàng chà chà tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.

Cái giỏ gần cổng đã không thấy bóng dáng, chỉ còn dư lại đồ vật không chút động đậy.

“Người này sẽ không bởi vì việc làm y phục ban ngày, nghĩ lên núi hái thảo dược đổi lương thực báo đáp ta đi.”

Tuy Tịch càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng này, nàng bị chọc tức mà nở nụ cười.

Thật đúng là nghĩ đến liền làm, cũng không lựa chọn thời điểm.

Nhưng người này là nàng mang về, nàng không thể mặc kệ.

Đường lên núi thì dễ tìm, nhưng đường trở về lại không dễ dàng như vậy. Ban ngày thì còn dễ nói, ban đêm cái gì cũng nhìn không thấy, muốn về cũng khó.

Tuy Tịch không biết Lâm Thâm ban đêm có thể nhìn thấy mọi vật, nàng chỉ nghĩ đêm khuya lên núi rất lạnh, nếu như ngoài ý muốn xảy ra chuyện gì thì sẽ rắc rối hơn.

Thế là nàng lưu loát mang giày xong, xách ngọn đèn liền hướng ngọn núi bên kia đi.

Không biết có phải là áo giác hay không, Tuy Tịch cảm thấy nhiệt độ đêm nay so với ngày trước lạnh hơn bình thường.

Nàng rụt cổ một cái, chầm chậm tiến đến núi.

Ánh sáng của ngọn đèn tuy rằng không bằng đèn của thế kỷ hai mươi mốt, nhưng ít ra vẫn có thể nhìn rõ đường.

Tuy Tịch cẩn thận tránh đi tảng đá, bởi vì đến đi nhiều lần, nàng theo đường cũ đến bên sườn núi.

Nàng thể lực không tốt, bình thường đến sườn núi nàng đều ngồi nghỉ ngơi một hồi.

Núi này cũng không phải đặc biệt cao, nhưng đường núi gập ghềnh, bò lên thôi cũng rất tốn sức.

Tuy Tịch nhanh chóng đến đỉnh núi nơi có thảo dược thì đợi, ngay sau đó nàng lại nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Không phải cỏ cây bị gió đêm thổi qua, mà là chân chính tiếng dã thu ngủ đông trong đêm tối.

Tuy Tịch trên dưới cả người đều căng thẳng.

Theo bản năng, nàng nhớ đến lời Tuy Thẩm trước kia đã từng nói đầu kia có một con gấu chưa ngủ đông thường lui tới.

Nàng tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nàng không xác đinh được dã thú kia cách mình bao xa, cũng không thể xác định nó có nhận thức được mình hay không.

Tuy Tịch cảm thấy sợ hãi, lần này cùng trước đó không giống nhau, nàng đi ra ngoài không có nhớ mang theo lá phù thoát thân.

Đầu ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng đều đang chảy ròng ròng.

Nàng buông mi nhìn ánh lửa bên trong ngọn đèn trên tay mình bị gió thổi chập chờn.

Tuy Tịch mấp máy môi, nàng muốn đem ngọn đèn tắt đi để tránh thu hút sự chú ý của dã thú.

Đèn tắt đi, nàng lại không có biện pháp phân biệt đường.

Trong bóng tối, không có đèn chưa chắc sẽ an toàn được bao nhiêu

Ánh lửa tỏa lên khuôn mặt Tuy Tịch, tròng mắt nàng cũng bị ánh lửa màu cam đỏ này nhuộm lên.

Màu sắc ấm áp, nhưng nàng lại chẳng hề cảm thấy ấm áp tí nào.

Đang lúc nàng do dự, phía sau lại có ngọn gió nhẹ lướt qua, đem ngọn lửa lay động.

Sau lưng có một bóng dáng dưới ngọn đèn bị kéo dài.

Tuy Tịch giật mình, nàng muốn liều mạng chạy tới chân núi.

Môi nàng bị một mảnh ấm áp phủ lên, bên tai có hơi thở ấm áp truyền đến.

“Cô nương, là ta.”

Là tiếng Lâm Thâm, thanh âm trầm thấp cùng cơn gió vừa rồi mềm mại đến nhu hòa.

Tuy Tịch cảm thấy tê dại, còn có chút ngứa.

Lâm Thâm đợi Tuy Tịch bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi buông tay xuống.

“Đừng sợ.”Hắn nhẹ nhàng nói:“Con gấu kia là tại ta trong lúc hái tùng chi nên mới bị thức tỉnh, bất quá tạm thời nó không phát hiện ra ta.”

Lâm Thâm để ý tới ngọn đèn thiếu nữ đang xách trên tay.

Hắn nhìn Tuy Tịch bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực lại cộng thêm việc bị kinh hãi mà sắc mặt càng thêm tái nhợt, cho dù có ngọn đèn chiếu lên vẫn là khuôn mặt không huyết sắc.

Tuy Tịch bị đối phương nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, nàng quay mặt nói :

“Bây giờ chúng ta nên làm gì?.”

Lâm Thâm nghe xong, ánh mắt rơi vào ngọn đèn nàng đang cầm.

Hắn cực kỳ tự nhiên đem ngọn đem ngon đèn trên tay Tuy Tịch lấy tới, thiếu nữ cũng không nghĩ nhiều, thấy hắn muốn lấy đèn liền giơ lên đưa hắn.

Lâm Thâm hơi cúi đầu, gần sát vào ngọn đèn.

Hắn vốn đã đẹp mắt, lại thêm chút ánh sáng làm người ta lộ ra một sự lưu luyến khó hiểu.

Cái gọi là mỹ nhân dưới ánh đèn, ánh mắt lỡ đãng nhìn một loài hoa rực rỡ đến say đắm.

Nói đến liền chính là cảnh tượng ấy.

Tuy Tịch không tự giác được mà nhìn đến mê man, một giây sau ánh sáng hoàn toàn biến mất.

Hai mắt một mảnh tăm tối.

Lâm Thâm đem đèn thổi tắt.

“Huynh đem đèn thổi tắt, tuy rằng tránh được sự chú ý của con gấu, nhưng chúng ta cũng không nhìn thấy đường a.”

Tuy Tịch thấp giọng, không quá đồng ý.

“Ta thấy có thể thấy được! ...Thất lễ, cô nương.”

Đầu ngón tay hắn khẽ động, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bế Tuy Tịch ngồi lên trên cổ tay mình.

Cách một lớp vải dày, nhưng thiếu nữ vẫn cảm thấy nóng rực.

Tuy Tịch sững sờ, hoảng hốt lập tức bám lấy hắn.

Đợi sau khi phục hồi tinh thần, đã thấy Lâm Thâm mang mình đi theo đường mòn xuống dưới chân núi.

Hắn nhẹ nhàng linh hoạt tránh nhánh cây cùng hòn đá trên đất phía trước mặt, như đi lại bình thường vào ban ngày vậy.

Lúc này Tuy Tịch mới tin tưởng, đối phương thật sự có thể nhìn thấy mọi vật vào ban đêm.

Dọc theo đường đi Tuy Tịch đều không nói chuyện, nàng theo Lâm Thâm đi tới, không qua bao lâu liền đến chân núi.

Nàng lần nữa thắp đèn, ngước mắt tường tận nhìn bộ dáng nam tử trước mặt.

Lâm Thâm không có bất kỳ biểu cảm không được tự nhiên nào, hắn cứ như vậy ung dung nhìn Tuy Tịch.

“Cô là cố ý lên núi tìm ta?.”

“Không thì sao? Chả nhẽ đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, ta lên núi đi tản bộ?”

Thiếu nữ nhớ tới vừa rồi mình còn chưa hoàn hồn, đối phương lại còn hỏi mình vấn đề này, thật sự có chút tức giận.

Lâm Thâm nhận thấy Tuy Tịch thật sự giận, cũng không dám nói gì, chỉ cẩn thận từng li từng tí nhìn xem nàng.

Một đại nam nhân, cao hơn Tuy Tịch hẳn một cái đầu.

Vậy mà lúc này lại khiến cho người ta cảm giác một tiểu tức phụ bị ủy khuất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tuy Tịch còn muốn nói thêm, lại nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của hắn.

Nàng dừng lại, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Được rồi, lần sau huynh không cần phải làm như thế này đâu.”

Tính tình của nàng tốt, hiếm khi sẽ nổi giận.

Cho dù nổi giận cũng không kéo dài được bao lâu.

Lâm Thâm cũng không biết đến cùng Tuy Tịch có hết giận hay không, hắn mím môi, vẫn là thấp giọng nói câu xin lỗi.

Tuy Tịch khẽ vuốt cằm đáp lại, xác định là mình không nổi giận.

Lâm Thâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó đem giỏ trên lưng tháo xuống.

Trước đó không có để ý, Tuy Tịch giờ mới nhìn rõ bên trong giỏ đầy ắp thảo dược.

Nàng há hốc mồm, chưa kịp nói thì đã thấy Lâm Thâm đưa tay vào trong tìm kiếm gì đó.

“Bởi vì làm con gấu kia thức tỉnh, cho nên ta chỉ tìm được hai gốc Tùng Chi.”

Lâm Thâm đem hai gốc Tùng Chi to bằng bàn tay đưa cho Tuy Tịch.

Tùng Chi trắng như tuyết, gốc rễ còn dính chút bùn đất.

Tuy Tịch kinh ngạc nhận lấy, nàng cẩn thận xem xét, xác nhận đây chính là Tùng Chi nàng lại càng cảm thấy bối rối.

Lúc ấy nàng mất nửa năm cũng không hái được một gốc Tùng Chi, vậy mà lại bị Lâm Thâm dễ dàng hái đi được, vẫn là...bỏ đi.

“Tùng Chi chỉ sinh trưởng ở vách núi...Huynh, làm thế nào mà hái được?”

Hơn nữa còn là vào ban đêm.

Lâm Thâm cho rằng nàng là đang khen hắn, làm hắn có chút ngượng ngùng giơ tay gãi gãi hai gò má.

“Ta là từ sườn đồi trèo lên, hái được Tùng Chi sau đó lại lên đỉnh núi hái thảo dược. Cái này cũng không có việc gì, chỉ cần lúc trèo lên chú ý không đạp hụt là có thể đến nơi rồi.”  

“...”

Tục ngữ nói người so với người làm người khác tức chết mà.

Tuy Tịch im lặng không đáp, nàng đem hai gốc Tùng Chi đặt trong túi vải rồi cất vào trong người.

Lâm Thâm bước đến đằng trước thiếu nữ, giúp nàng chặn lại cơn gió lạnh thổi tới.

Tuy Tịch cầm đèn đi đằng sau, nàng ngẩng đầu nhìn dấu vết mà bóng lưng đối phương để lại.

Thật kỳ diệu, làm cho nàng cảm thấy có một loại an tâm không thể hiểu được.

“Đúng rồi, thương thế của huynh có phải lại bị nứt ra không?”

Nàng mới bất giác nhớ tới Lâm Thâm vừa nói là từ sườn đồi bên kia trèo lên.

Đường lên hiểm trở, không có rơi xuống nhưng cũng rất dễ dàng kéo theo thương thế.

Vì đưa lưng về phía Tuy Tịch, nàng cũng không thể nhìn thấy biểu cảm của Lâm Thâm.

Lâm Thâm nghe đối phương quan tâm mình, ánh mắt chớp lóe, ánh trăng trên đỉnh đầu sáng rọi xuống, mang theo chút thanh lãnh trên khuôn mặt hắn.

Tay phải của hắn không tự giác được đặt ở ngực, nơi đó từng có một đạo vết thương sâu tới tận xương.

Nhưng hiện tại đã đỡ hơn rồi, bởi vì đang đóng vảy nên có hơi ngứa, giống như kiến cắn.

“Không có!....Được cô nương chăm sóc, ta đã tốt lên rất nhiều.”

Tuy Tịch rất thích nghe Lâm Thâm nói chuyện, nhất là khi trong bầu không khí an tĩnh như này.

Thanh âm của hắn trong suốt như ngọc thạch, xuôi theo gió đêm thổi vào tai nàng, ôn nhuận lại dễ nghe.

Nàng đưa tay xoa xoa vành tai không biết từ lúc nào mà nóng lên.

Thanh phong minh nguyệt*, Tuy Tịch không nhịn được nhìn Lâm Thâm.

*Quang cảnh thanh bình, có trời đẹp, có gió mát, có trăng sáng.

Bên trên bỗng có một thứ rơi xuống, dịu dàng lại ôn nhu, dưới ánh trăng lại đặc biệt rõ ràng.

Tuy Tịch chưa kịp phản ứng, nàng đã bị một bóng đen bao lấy.

Trên đầu nàng là tay áo của Lâm Thâm.

Tuyết rơi.

Trách không được nàng cảm thấy đêm nay so với mấy đêm trước lạnh hơn, gió thổi lạnh đến thấu xương.

Thiếu nữ ngẩng đầu, trên lông mi còn rơi xuống vài hạt tuyết.

Sắc môi nàng dần nhạt, hơi thở ra ngưng tụ thành một đoàn sương trắng.

Cách sương trắng mông lung, Tuy Tịch nhìn qua.

Trước mắt là thanh phong minh nguyệt, trên trời có tuyết, bên cạnh còn có nam nhân dung mạo như tuyết.

_ _ _

Lâm Thâm[ vẻ mặt thản nhiên ] : Vách núi thôi mà, chỉ cần leo lên là có thể hái.

Tuy Tịch[ vỗ ngực bộp bộp ] : Tức chết ta mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play