Bái Sư Kiếm Tông

Chương 6


1 năm


Edit : Rùa Đoản Mệnh

Kể từ khi tuyết đầu mùa đêm ấy, Tuy Tịch đối với Lâm Thâm có chút cảm giác khác lạ.

Trước giờ, nàng vẫn luôn coi đối phương là một người xa lạ vô tình nhặt được, chờ cho đến khi thương thế của hắn tốt hơn rồi rời đi liền sẽ cùng nàng không liên quan.

Hiện tại, nàng lại có chút không khống chế được mà bắt đầu để y nhất cử nhất động của đối phương.

Tuy Tịch có thể chắc chắn rằng đây không phải là tình yêu, chứ đừng nói là thích.

Mà là thiện cảm.

Ngoài việc Lâm Thâm không có ký ức gì đối với bên ngoài, để hắn ở trong thôn hay là ở bên ngoài đều cực kỳ xuất chúng.

Bởi vậy, Tuy Tịch đối với hắn có thiện cảm cũng là chuyện bình thường.

Dùng Tùng Chi đi lên trên đổi lấy lương thực, một giường mới cùng với một chăn bông, lần này cho dù trong nhà có thêm một người vẫn có thế sống thoải mái qua mùa đông, thậm chí còn có thể thừa.

Từ sau trận tuyết đầu mùa đến nay, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.

Trên núi đến trong thôn, bốn phía đều bao trùm một tầng tuyết dày, trước đó còn có thể nhìn thấy được màu xanh của cỏ cây, mà hiện giờ hoàn toàn không thấy tăm tích gì cả.

Tuyết trắng xóa, bầu trời xám xịt một mảnh, không khí dường như cũng cô đặc lại.

Tuy Tịch trong phòng bếp nấu cơm, Lâm Thâm làm việc xong cũng không nhàn rỗi.

Được Tuy Tịch đồng ý theo vào bếp phụ.

Tuy Thẩm thì đang học viết chữ ở trong phòng, mặc dù trong nhà không có đủ điều kiện cho hắn đi lên thành học.

Tuy nhiên, Tuy Tịch vẫn sẽ mua thêm một số cuốn sách cho hắn, dạy hắn đọc sách viết chữ.

Mặc dù nàng không phải học sĩ*, nhưng làm giáo sư của một đứa trẻ bảy tám tuổi thì vẫn còn dư dả.

*Người có chức quan, có học thức thâm sâu.

Tuy Tịch tính chừng hai năm nữa, đem số tiền tích cóp được chuyển đi nơi khác, rồi cho Tuy Thẩm đi học.

Tuy Tịch thì không sao, nhưng Tuy Thẩm còn nhỏ, nếu cả một đời chỉ ở nơi thôn hoang vu hẻo lánh này thì thật sự là quá lãng phí tuổi thanh xuân.

Nàng biết Tuy Thẩm có cơ duyên đến Kiếm Tông nhập đạo tu hành, chỉ là nàng không biết lúc nào cơ duyên này mới đến.

Trước đó, Tuy Tịch cảm thấy quan trọng nhất là giáo dục Tuy Thẩn thật tốt, tạo đức hạnh tốt, đừng đến lúc đó vì tranh giành nữ chính mà rơi vào bẫy của nam chính cùng nhân vật phản diện, để rồi kết cục bị làm thành một cái roi da người.

Nàng đối với việc Tuy Thẩm tu tiên cũng không bài xích, nàng cảm thấy việc tạo thành kết cục bi thảm của Tuy Thẩm không phải là tu tiên, mà là từ nhỏ không được giáo dục tốt.

Không ai lại không muốn thân nhân của mình có một con đường tốt hơn để đi, tu tiên tốt hơn rất nhiều so với thế gian phải trải qua sinh lão bệnh tử.

Tuy Tịch không cầu Tuy Thẩm có thể lên như diều gặp gió, một bước lên trời, nàng chỉ cầu hắn không đau không bệnh, cả đời bình an.

Nếu sau này, Tuy Thẩm như cũ có được tiên duyên, nàng đương nhiên sẽ cao hứng, nàng sẽ tận lực ở bên cạnh đối phương vì hắn mà chiếu sáng đường đi, không để hắn phải nhầm đường lạc lối.

Nếu như không phải cũng không quan trọng, nàng cũng không bắt buộc.

Nghĩ đến đây, Tuy Tịch thật lâu mới thở ra một ngụm khí, nàng cũng không nghĩ ngợi nữa mà tiếp tục thái rau.

Mặc dù Lâm Thâm ở một bên thêm củi, nhưng hắn vẫn có thể thấy thân hình thiếu nữ không động.

Hắn thấy đối phương tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, mới vừa nhíu mày, ánh mắt lại dừng trên làn khói.

“Tuy cô nương, củi tạm thời không cần cho thêm. Cô lại đây ngồi sưởi ấm thân thể, để ta giúp cô thái rau.”

Lâm Thâm cầm lấy bầu múc nước rửa tay, sau đó đi qua đứng bên cạnh Tuy Tịch.

Hắn cao lớn như vậy, tùy ý đứng đây càng làm cho thiếu nữ thêm minh mị yêu nhiêu*.

*Long lanh xinh đẹp.

“Nha, không cần....”

Tuy Tịch chưa kịp phản ứng, còn chưa kịp từ chối đã thấy bàn tay Lâm Thâm phủ lên trên tay nàng đang cầm dao.

Lâm Thâm đương nhiên sẽ tránh cùng thiếu nữ đụng chạm, từ chuôi dao nhẹ nhàng lấy ra.

“Mùa đông bị cắt vào tay sẽ không dễ chịu.”Hắn ôn nhu nói, tay cầm dao to thái rau mà cứ như đang cầm một chiếc lá, không có chút sức nặng.

Tuy Tịch vốn định mở miệng nói thêm gì nữa, lại thấy Lâm Thâm cắt mấy dao đã xong.

Không chỉ đồ ăn, ngay cả thịt khô đều được cắt từng lát vừa phải, không mỏng quá cũng không dày quá.

Tốt, lần đầu tiên cắt mà còn giỏi hơn so với nàng đã cắt một năm.

Tuy Tịch ngồi một bên bẻ nhánh cây khô ném vào một ít, khống chế lửa.

Ánh lửa ấm áp, bên tai là tiếng dao tiếp xúc với thớt.

Nàng cảm thấy, ba người bọn họ cứ như vậy tiếp tục sống cũng rất tốt.

“Lâm Thâm.”

“Còn có chuyện gì cần ta làn sao, cô nương?.”

Lâm Thâm dừng lại, quay đầu nhìn Tuy Tịch.

“Nếu, ta nói là nếu...”

Tuy Tịch dùng nhánh cây gẩy gẩy củi, một vài đốm lửa tí tách bay ra.

“Nếu như huynh không nhớ được những chuyện trước kia, vậy chúng ta cứ như này ở cùng nhau đi.”

Thiếu nữ nói lời này là nghiêm túc, ánh mắt nàng trong suốt, chăm chú nhìn vào hắn.

“Đương nhiên, nếu huynh không nguyện ý, ta cũng không miễn cưỡng...”

Bản thân nàng đối với Lâm Thâm có cảm tình thì không nói, Lâm Thâm thực sự là một người rất ưu tú.

Dù cho hắn không có ký ức, nhưng lời nói cùng phong thái hay khí chất đều bất phàm*.

*Không tầm thường.

Không phải mấy loại hào môn thế gia* yếu đuối nhu nhược tự cho mình là giỏi, tố chất thân thể hắn rất tốt, vách núi cheo leo trong mắt hắn cũng chỉ giống như nhà chòi**.

*Gia tộc quyền quý, giàu có.
**Loại hình nhà thiết kế nhỏ, đơn giản, một người ở.

Mới đầu còn nghĩ nhặt được hắn sẽ lại thêm phiền toái, bây giờ nghĩ lại nàng hình như là người chiếm tiện nghi nhiều nhất mới đúng.

Nếu không có Lâm Thâm, mùa đông năm nay bọn họ cũng không có đầy đủ lương thực mà sống như vậy.

Lâm Thâm cũng không lập tức trả lời, ánh mắt hắn lóe lên, môi mỏng khẽ mím.

Đây là thần sắc do dự, nhưng vẫn còn hy vọng.

Kỳ thật, Tuy Tịch còn để lại trong lòng Lâm Thâm một chút tâm tư, mấy ngày trước Tuy Thẩm đang luyện chữ, hắn chỉ xem một cái liền nhận ra chỗ sai.

Mà mấy ngày nay Tuy Thẩm luyện chữ đều là từ tay Lâm Thâm cho ra.

Nàng dạy cũng chỉ được một chút ngoài da, khẳng định là không có Lâm Thâm, người ở địa phương này cũng chẳng dạy được một cách toàn diện như vậy.

“Tiểu Thẩm ban đầu ở chung không được tốt, nhưng hắn là thích huynh. Ta từng cùng hắn nói chuyện qua, hắn cũng hy vọng huynh có thể ở lại, chỉ là ngoài miệng không nói mà thôi.”

“Cô nương đây là....”Lâm Thâm rốt cuộc cũng nói chuyện, ánh mắt hắn dừng trên người Tuy Tịch.

Cảm giác cùng tuyết lớn bên ngoài, đồng dạng nhẹ nhàng thanh thoát.

“Cô thay ta, thay lệnh đệ đều suy xét chu toàn, chỉ riêng cô lại không nghĩ tới chính mình.”Hắn đăm chiêu nói:“Tuy rằng cô công khai ta là họ hàng xa, nhưng ta dù sao cũng là nam nhân, không thể một mực chờ đợi hủy hoại thanh danh của cô nương.”

Tuy Tịch sửng sốt, không nghĩ tới đối phương trầm mặc lâu như vậy, nguyên lai là đang suy nghĩ vấn đề này.

Nam tử tướng mạo đường đường*, y phục vải thô mặc trên người cũng giống như lụa gấm vóc lộng lẫy.

*Thần sắc uy nghiêm, người đầy khí chất.

Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, Tuy Tịch nhìn thoáng qua cửa sổ lại thấy tuyết rơi lả tả.

Trong đầu nàng vậy mà xuất hiên ý nghĩ 一一

Nếu như tuyết này rơi trên tóc hắn, nhất định nhìn rất đẹp.

“...Tuy cô nương?”

Lâm Thâm cho rằng hắn vừa rồi nói nặng lời, trong lòng có chút bất an liền thấp giọng kêu Tuy Tịch.

“Xin lỗi, khả năng vừa rồi ta có chút nói hơi quá.”

Tuy Tịch nghe được giọng nói hắn, tâm trí còn đang thất thần, chỉ vô thức nhìn tuyết rơi bên ngoài lại rồi trở về trên người Lâm Thâm.

Tuy Tịch có thể nhận thấy rất nhiều chi tiết nhỏ lúc cảm xúc hắn có chút biến hóa, chẳng hạn như lúc do dự, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích.

Lại tỷ như hiện tại, hắn bởi vì khẩn trương mà hầu kết lăn nhẹ.

Mà hết thảy, đều là vì nàng.

“Thì ra huynh là lo lắng việc này a.”

Hành vi của thiếu nữ có chút điên rồ, không biết bởi vì trước mắt là dung mạo băng thanh ngọc khiết* hay là vì cái gì.

*Thanh cao như băng tuyết, trong sạch như ngọc.

Nàng suy nghĩ còn luống cuống, miệng nhanh hơn não, đem lời nói ra trước miệng.

“Cái này dễ, huynh lấy ta là được.”

Đồng tử Lâm Thâm co lại, thân thể vô thức dựa vào phía sau.

Dao phay vừa đặt trên thớt bị đụng phải, loảng xoảng rơi trên mặt đất.

Nếu như tinh tế nhìn được, sẽ thấy mái tóc nam tử thấp thoáng rời ra một vài cộng, vành tai hắn cũng không biết từ lúc nào lặng yên mà đỏ lên.

Như dưới ngòi bút màu son* trên giấy Tuyên Thành**, chỉ một chấm nhỏ lại mở ra một mảnh rộng lớn.

*Thứ đá đỏ mài ra làm mực viết.
**Loại giấy ngày xưa dùng để viết thư pháp.

Tuyết rơi lả mấy ngày, hôm nay vất vả lắm mới ngừng lại.

Bên ngoài bị phủ kín một mảng lớn trắng xóa, giống như thiên địa đều biến thành màu trắng của tuyết.

Tuy Thẩm đang cùng Cẩu Đản nặn người tuyết.

Cẩu Đản mấy ngày trước muốn đến nhà tìm hắn chơi, nhưng dịp Tết phải qua nhà họ hàng, lúc này mới rảnh rỗi.

Hắn lăn một quả cầu tuyết thật lớn, muốn cùng Tuy Thẩm hợp lực đem quả cầu tuyết lên trên làm phần thân.

Tuy Thẩm từ trong nhà lấy ra hai quả ớt đỏ, kiễng chân đặt lên thân người tuyết, Cẩu Đản cũng vừa mới tìm được hai cành cây khô để làm tay.

“Tuy Thẩm, ta hỏi ngươi chuyện này.”

Cẩu Đản đem hai nhánh cây cắm vào hai bên người tuyết.

“Ân, chuyện gì?”

“Chính là biểu ca họ hàng xa nhà ngươi đến đây, đã có hôn phối hay chưa?”

Hắn nói một câu sau đó nhìn xung quanh, không thấy ai hắn mới tiếp tục nói.

Tuy Thẩm nhíu mày, ớt đỏ trong tay còn chưa đặt tới đã hạ xuống.

“Đang tốt đẹp, ngươi hỏi cái này làm gì? Hắn có hôn phối hay không liên quan gì đến ngươi? Chẳng nhẽ ngươi muốn gả cho hắn?”

Cẩu Đản đưa tay gãi gãi sau gáy, mặt đầy dấu hỏi.

“Ngươi thế nào lại ăn nói xuyên tạc!!!”

Nếu là trước đây Tuy Thẩm sẽ không nói với giọng điệu như vậy, chỉ là gần đây hắn mơ hồ cảm giác Tuy Tịch cùng Lâm Thâm không được tự nhiên.

Ban nãy Cẩu Đản nhắc tới, làm hắn càng thêm bực bội.

Hắn không chán ghét Lâm Thâm, ngược lại còn thấy Lâm Thâm rất xuất sắc.

Nhưng hắn không muốn đem tỷ tỷ mình giao cho một người không có ký ức, không có quá khư.

Cái khác không nói, thời điểm nhặt được Lâm Thâm y phục trên người hắn vô cùng đắt tiền, không phải Vương thành Quý tộc thì cũng có thể là người của phủ phú thương giàu có nào đó.

Hơn nữa hắn đẹp như vậy, khả năng đã có thê thất, không chừng còn có thêm một vài phòng thiếp.

Bởi vậy trong lòng Tuy Thẩm rất là mâu thuẫn.

“..Không, ngươi nói tiếp đi.”Tuy Thẩm rầu rĩ nói một câu.

“Không có gì to tát, chính là tỷ tỷ ta có để ý đến biểu ca nhà ngươi. Nếu không có hôn phối thì rảnh rỗi gặp nhau nói chuyện một chút, không chừng đến lúc vương bát nhìn đậu xanh liền hợp mắt, chúng ta đây lập tức trở thành người một nhà.”

Cẩu Đản nháy mắt ra hiệu, cùng bộ dạng bị cóng đến đỏ mặt, thấy thế nào cũng có chút đáng khinh.

“Thế nào, hảo huynh đệ. Ngươi giúp ta hỏi thăm một chút đi.”

Hắn vỗ vỗ bả vạ Tuy Thẩm, khiến Tuy Thẩm không kịp đề phòng, suýt nữa đứng không vững.

Tiểu thiếu niên không biết lại nghĩ đến khả năng Lâm Thâm bắt cóc Tuy Tịch, sau nghe Cẩu Đản nói chuyện lại càng thêm khó chịu.

Tuy Thẩm tức giận khom lưng nhặt một cục tuyết hướng Cẩu Đản ném, đối phương bị lạnh giật mình còn chưa phản ứng kịp.

Nhìn lên đã không thấy bóng dáng Tuy Thẩm đâu.

Tuy Thẩm trở về thấy Tuy Tịch đang ngồi ở chậu than sưởi ấm, nàng ngẩng đầu nhìn lên, không biết xảy ra chuyện gì mà Tuy Thẩm thở phì phì mang ghế ngồi bên cạnh nàng.

“Làm sao? Ai trêu chọc đệ?”

“..Không có.”

Tay hắn vừa cầm tuyết vẫn còn lạnh, hắn hơ tay sưởi mới dần dần ấm lại.

“Tỷ tỷ.”

“Ân?.”

Tuy Tịch xốc mí mắt, ánh mắt rơi vào trên người đôi phương.

“Có phải tỷ cùng Lâm đại ca quan hệ tốt lên?”

“Đệ, đệ nghe ai nói bừa?!!.”

Tuy Tịch kinh hãi nói chuyện lắp bắp, suýt nữa thì cắn phải lưỡi.

Lâm Thâm đang quét tuyết ở sân sau, vẫn là cùng Tuy Tịch chột dạ.

Nàng nuốt ngụm nước bọt, giảm thấp thanh âm nghiêm mặt nói.

“Ta cùng hắn không có gì cả, đệ đừng nghĩ lung tung.”

“Tỷ tỷ quả thật một chút cũng không thích hắn sao?”

Tuy Thẩm nhìn bộ dáng thiếu nữ này, xác định hai người vẫn còn mập mờ, lại không có ai chủ động đem tầng giấy này xé đi.

Nàng cho Tuy Thẩm mới tám tuổi cái gì cũng không hiểu, tùy tiện nói qua loa cho nhanh.

Nhưng tiểu thiếu niên nhìn nàng, ánh mắt nghi hoặc, căn bản không tin.

“...Chúng ta quen biết không đến hai tháng chưa nói tới thích, xem như là có cảm tình đi.”

Tuy Tịch là bảo thủ, nàng cũng chưa từng yêu đương, không hiểu tim đập nhanh xuất phát từ vẻ ngoài đẹp mắt hay là thật sự thích.

“Không thích cũng tốt.”

Hắn nói lời này cũng không biểu lộ sự nhẹ nhõm, ngược lại còn có chút nghiêm túc.

“Vừa nãy Cẩu Đản nói cho ta, tỷ tỷ hắn để ý Lâm đại ca, nếu tỷ đã không thích vậy thì dứt khoát thành toàn cho bọn họ đi.”Tuy Thẩm lại nói tiếp:“Về phần hai người có đến với nhau hay không là chuyện của bọn họ.”

“Ta thích.”Tuy Thẩm vừa dứt lời, Tuy Tịch trong nháy mắt sửa lại lời.

“...”

Tuy Thẩm không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm Tuy Tịch.

Ánh mắt kia giống như đang nói -- ta đây biết thừa.

Chỉ với ngần ấy để thăm dò, thiếu nữ đã không đã không nhịn được mà trực tiếp nhảy vào bẫy.

Nửa ngày, Tuy Tịch mới bất giác phản ứng lại.

Nàng há hốc mồm, còn muốn tại ánh mắt khinh thường của Tuy Thẩm mà giãy giụa giải thích một chút.

Bên ngoài cạch một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống.

Tuy Thẩm theo âm thanh nhìn lại, thấy cây chổi rơi trên tuyết 

Nhưng lại không thấy bóng dáng Lâm Thâm.

Không biết là bị hù cho chạy hay là trốn đi.

“...”

“...”

Tuy Tịch xấu hổ lấy hai tay che mặt, hận không thể cho mình một bạt tai.

Nàng luôn luôn miệng nhanh hơn não, không đến ba ngày liền hù dọa đối phương đến hai lần.
_ _ _

Rùa : Chời ơi, chương này dài quá, gần 15k lậnnnnn(;´༎ຶД༎ຶ`)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play